- KIM CHUÔNG
Tự cảm
Mưa thì rơi xuống đất Còn mây lặn vào trời Bờ sông thì đứng lại Dòng nước miệt mài trôi Tôi đi tìm người ơi Người lại tìm người khác Chỗ ai mất ai rồi
Khoảnh khắc
Sông núi trước mặt anh Hoa lá trước mặt anh Thế giới anh tìm ở ngay trước mặt Nhưng khoảnh khắc Đâu là khoảnh khắc Cái anh tìm chỉ một chớp loé thôi
Nhân tố rời tất cả
Gió không phải là mây Nắng không là hoa lá Anh chẳng phải là em Nhân tố rời tất cả Nhưng cành non tìm lá Hoa tìm quả trên cây Sông tìm đôi bờ lạ
Thơ hai câu: Ngẫm
Khi mặt trời đứng giữa trời. Chính Ngọ Bóng và cây hiện diện xác thực mình. Trong những cơn bão táp Lâu đài đổ nghiêng, mô đất lại còn
Hành trình
Sông đi hết mình thì sông gặp bể hạt đi hết mùa hạt tìm gặp quả. Anh đi từ anh từ ngoài anh nữa bóng ai đơn lẻ về đâu, về đâu ai bảo đất rộng
Phát biểu của nhà thơ Kim Chuông tại buổi ra mắt tác phẩm Duyên
Văn học nghệ thuật có quy luật riêng của nó. Quy luật thuộc về những tài năng đơn nhất. Bởi vậy, trước lịch sử xa dài, trước bao nhiêu quốc gia, dân tộc. Trước bao nhiêu biến thiên của cái Thời và Đời. Không thiếu gì những tháng năm đầy gió giông, xoáy lốc.
Nét riêng
Hoa Hồng đỏ hoa Huệ thơm Hoa Xương Rồng gai góc Bao nhiêu hoa là có bấy nhiêu hình Cúc Đại đóa không làm Lay-ơn được