- NGUYỄN DIỆU LIÊN
Nỗi nhớ nghiêng
Nhà mới và nhà cũ Cách nhau một cây cầu Nghiêng hai đầu nỗi nhớ! Chợt thấy mình đa đoan.
Hương hoa Ngọc Lan
Còn lại gì cho em? Những câu thơ bỏ quên bên cửa sổ Giọt nước mắt long lanh thời thiếu nữ Và những khúc tự tình ... đọc dưới tán Ngọc Lan
Ngôi sao đơn lẻ
Bất chợt một ngày ta gặp vì sao rơi Nằm lặng lẽ nơi cánh đồng lúa chín Sao hoang mang vì thấy mình không sáng Sao thì thầm ...
Cầm tay chồng trong đêm
Bàn tay nắm chặt bàn tay Để cho quên hết những ngày truân chuyên Để cho quên hết ưu phiền Những đêm yên tĩnh một miền trong em!
Đường chiều
Em tìm nơi hoàng hôn Cuối trời kia xa lắc Con đường xưa như nhắc Bước chân người ra đi. Như cánh chim thiên di Lạc vào miền đất lạ Lòng người sâu biển cả Sóng đời còn bao dung
Khúc hát tháng Tư
Tháng Tư về rực rỡ những sắc hoa Muôn muốt trắng đóa Loa Kèn mở nhớ Bông dành dành cũng thơm về trên phố Nhắc gọi ta về lại chốn quê nhà.
Rượu và trăng
Uống rượu không có bạn Nâng chén mời ánh trăng Một mình với chiếc bóng Thành một đôi tri âm