- NGUYỄN DIỆU LIÊN

Tháng Năm của tuổi học trò
Khi nắng bắt đầu vàng hơn, khi ve cất tiếng râm ran trên những tán lá, cũng là lúc hoa phượng đỏ rực cháy lên như ngọn lửa cuối cùng của tuổi học trò. Những chùm phượng vĩ nở đầy sân trường, trải dài khắp lối đi quen thuộc, như muốn níu kéo từng khoảnh khắc đẹp đẽ sắp qua đi.


Một thoáng mùa thu giữa tháng Tư (2)
Tháng Tư – lẽ ra phải là thời điểm của cái nắng oi ả, của mùa hạ đang đến gần với những chùm phượng đỏ rực cháy trên sân trường, vậy mà bất chợt, gió heo may lại ghé qua, se se lạnh, như một người bạn cũ trở về giữa mùa xa lạ. Người ta ngỡ ngàng, ngẩng nhìn bầu trời, thấy nắng cũng trở nên dịu dàng, vàng ươm như giấc mơ ngủ quên giữa ký ức xa xăm.


Một thoáng mùa thu giữa tháng Tư
Giữa tháng Tư, khi người ta vẫn quen với cái nắng hừng hực đầu hạ, thì bất chợt, trời nghiêng mình một chút, để gió heo may len lén ghé qua, khẽ chạm vào da thịt người mà để lại cảm giác se se lạnh dịu dàng. Một thoáng thu không hẹn mà về, giữa miền đất vốn bắt đầu quen với cái oi nồng bất tận của mùa hạ.


Những ngày tháng chơi vơi…
Có những ngày, lòng mình lạc trôi như chiếc lá giữa dòng nước xiết. Không biết đi đâu, không biết dừng lại ở chốn nào. Mọi thứ quanh mình vẫn thế, vẫn là nhịp sống quen thuộc, nhưng trong lòng lại ngổn ngang bao điều không gọi được thành tên.


Đóa hoa trắng không tên
Những câu thơ ấy mang một vẻ đẹp buồn và lặng như một bản nhạc xưa vang lên trong buổi chiều nhạt nắng – nơi cảm xúc không cần lời giải thích, chỉ cần lắng nghe là đã thấy trái tim mình se lại.


Đợi em cô gái tháng Tư
Em đi nhẹ như hoa vừa hé nụ, Giữa cuộc đời xô vội những bon chen. Ta đứng ngẩn, tay chạm vào quá khứ, Thấy mắt em buồn như tiếng chuông đêm…


Nghịch lý của trưởng thành
Khi còn nhỏ, tôi luôn mong mình lớn thật nhanh. Tôi nghĩ rằng trở thành người lớn đồng nghĩa với việc có quyền tự quyết định mọi thứ, không phải nghe lời răn dạy, không bị ép làm bài tập hay đi ngủ sớm. Người lớn có thể đi đâu tùy thích, ăn gì tùy ý,
