- NGUYỄN DIỆU LIÊN
Tản mạn tháng Tư
Tháng Tư ùa về vội vã Mùa xuân nỡ bỏ ta đi Đất trời giao mùa lặng lẽ Khiến hồn ta rẽ làm đôi Nửa nhung nhớ rét nàng Bân đã hết Nửa mong hè về nắng gắt, mưa sa
Chào Tháng Tư
Bỏ lại vui buồn trong nỗi nhớ tháng Ba Tháng Tư về nắng dịu dàng quá đỗi. Tháng Tư về hoa loa kèn nở vội Trắng muốt, tinh khôi chào đón khúc giao mùa.
Lễ hội quê ta
Chuông ngân chiều thả nắng mềm Thức hồn ta giữa đắm chìm cơn mê Chùa Keo thấm đẫm hồn quê Bên sông Hồng, nước vỗ về triền miên
Trở lại Tháp Bà
Lô xô gạch xếp thành tháp cổ Liêu xiêu cành lá ngả theo cùng Chùng chình níu bước chân du khách Bất chợt lạ lùng, bất chợt say. Gió thổi mạnh nghiêng ngôi tháp nhỏ Lòng bồi hồi nhớ tháng năm xa
Nghe tiếng chuông Chùa Keo
Vẫn miền tịnh độ đó thôi Mà sao tâm tưởng bồi hồi rưng rưng Chiều tan trong nắng ngập ngừng Tiếng chuông ngân, tiếng mõ bừng cõi mê.
Thanh âm cuộc sống
Em nghe thấy không tiếng cựa mình rất khẽ Của những hạt cây đang tí tách nảy mầm Em nghe thấy không tiếng thì thầm rất nhẹ Của những chồi non nói với hạt sương tròn