- NGUYỄN THỊ MINH HƯƠNG
Bến quê
Bao ngày đất khách mải mê Hôm nay chợt nhớ bến quê của mình! Đi là đến - Nghĩa với tình Bến quê đẹp đến giật mình! Quê ơi
Khúc hát Điện Biên
Tháng 5 về, phượng nở một trời hoa. Đồi A1 cháy hết mình năm ấy. Súng, đạn, bom, mìn, cày băm đất đá. Máu và bùn trộn lẫn chẳng nhìn ra.
Pò Hèn - 45 năm trở lại
Pò Hèn rạng ngời sớm xuân nay, 45 năm trở lại nơi này: Xanh đất, xanh trời, xanh cây, xanh sự sống Nụ cười em thơ- hoá nắng hồng tươi! Chúng tôi bước chậm thôi - nghe đất kể, Gió thì thầm, cây nhắc nhở: Đừng quên!
Mắt ru
Hãy ngủ đi đôi mắt người đàn bà thâm sâu… Hãy ngủ đi, nào đôi mắt người đàn bà ngấn lệ… Hãy ngủ đi, ngủ đi đôi mắt người đàn bà uất nghẹn…
Thực lòng
Thực lòng - nên Phượng đỏ tươi Bông Xoan tím ngát, Sen mười phần thơm Tháng Giêng Đào, Mận hoa đơm Mùa Xuân đến, Búp non ươm cho mùa.
Hội thảo... cái điện thoại
Chao ôi! Liên tiếp Hội nghị này tới Hội nghị khác! Công việc nó phải thế! Dạy học, dự họp, hội nghị…và cả gặp nhau cũng trực tuyến! Liên miên - vì cái con Covid-19 nó hoành hành mà…
Hát về mái trường tôi yêu
Nào! Cùng cất lên lời ca yêu mái trường! Nào! Cùng cất lên lời ca yêu thầy cô! Nào! Cùng cất lên lời ca yêu bạn bè! Khúc ca này - ta gửi lại trường yêu! Mỗi sớm mai ta đến với mái trường, Bao yêu thương của thầy cô nuôi dưỡng,