- NGUYỄN THỊ MINH HƯƠNG

Tháng Tư!
Nắng bắt đầu chen chân vào lộc biếc, Gió bắt đầu lay động những cành tơ! Ta mải miết rong chơi cùng nắng gió, Có hay đâu, hoa nở trắng căn phòng!


Khúc tri ân tháng Bảy
Tháng Bảy về reo rắt những cơn mưa Tôi lặng bước trên nẻo đường gấp gấp Mong tìm dấu chân người lính năm nào Gặp mưa bay theo gió trở về xưa. Con đường thực mà bước chân tôi mộng


Gặp lại Mộc Miên quê nhà
Hồn quê Việt mãi còn đây Tháng Ba đỏ rực sắc cây bên đường! Bồi hồi trở lại quê hương, Tìm trong nỗi nhớ vấn vương một thời. Chắt chiu máu đất khí trời


Chiều cuối năm
Tôi mở toang những cánh cửa căn phòng Đón chiều cuối năm, muốn thời gian chậm lại Lòng người ngập ngừng cũng không muốn vội Gió lặng đi...cánh hoa nép bên mình


Bến quê
Bao ngày đất khách mải mê Hôm nay chợt nhớ bến quê của mình! Đi là đến - Nghĩa với tình Bến quê đẹp đến giật mình! Quê ơi


Khúc hát Điện Biên
Tháng 5 về, phượng nở một trời hoa. Đồi A1 cháy hết mình năm ấy. Súng, đạn, bom, mìn, cày băm đất đá. Máu và bùn trộn lẫn chẳng nhìn ra.


Pò Hèn - 45 năm trở lại
Pò Hèn rạng ngời sớm xuân nay, 45 năm trở lại nơi này: Xanh đất, xanh trời, xanh cây, xanh sự sống Nụ cười em thơ- hoá nắng hồng tươi! Chúng tôi bước chậm thôi - nghe đất kể, Gió thì thầm, cây nhắc nhở: Đừng quên!
