- NGUYỄN THÚY HẰNG
Chiều Cát Bà
Chẳng là biển của ngày xưa Chẳng còn núi đợi sóng xô giận hờn Cát Bà chiều biển buồn hơn Gió cô đơn, sóng cô đơn dội về.
Vô đề
Cúi đầu ân tạ dòng sông Nay xin trở lại cánh đồng bình yên Đợi khi chiều xuống, trăng lên Ngây ngô với giọt sương đêm dại khờ.
Tâm tình với mùa Thu
Chắc chẳng riêng mình xao động trước mùa thu Khi gió bâng khuâng con đường xao xác lá Nắng dịu dàng hơn và trời xanh đến lạ Hồn ta bỗng hóa thành hạt cốm nhỏ dâng hương.
Sông
Bởi nuốt nước mắt vào trong Hòa cùng đất nên sắc hồng sông ơi Buồn vui sóng đánh lở bồi Yêu thương đau khổ một đời vẫn xuôi.
Hờn ghen
Em ơi đừng có hờn ghen Giữa cơn thác lũ bon chen kiếp người. Trời sinh em để nói cười, Trời sinh em để giúp đời lung linh.
Lời ru cho giấc mơ ngoan
Giấc mơ ngoan, lời mẹ vừa trải xuống hãy dịu dàng ngoan ngoãn kẻo mơ tan. Nàng công chúa mang gót hài nhung lụa Rực rỡ hào quang, lấp lánh ánh vàng.
Em về Hà Nội
Em về, Hà Nội chợt xanh Vầng trăng giữa tháng long lanh Tây hồ Lắng lòng trong tiếng sóng ru Thẳm xa ngân tiếng chuông chùa mênh mông.