- PHẠM THỊ LAN ANH
Nhớ
Có một ngày, em chợt nhớ xa xưa Chúng mình trẻ và vô tư, trong trẻo lắm! Nhớ đến thắt lòng bởi yêu xa ngàn dặm Mãi bây giờ vẫn cồn cạo niềm thương…
Đời thật lạ
Đời thật lạ Có khi mình nằm vắt vẻo Gửi hồn tận tít cung mây Thong dong vân du muôn nẻo Lòng tuyệt không chút bụi trần… Có khi gạo tiền mắm muối
Buổi sớm dịu dàng tháng Sáu
Buổi sớm dịu dàng tháng Sáu Mơn man mươn mướt lá lay Vấn vương một chùm phượng tím Lặn vào nỗi nhớ đong đầy…Con phố mơ màng tỉnh giấc Người xe chầm chậm thong dong
Hè trên Thiên Đường Đảo
Tiếng ve buông Vắt mình qua chùm phượng cháy Hè về… Bỏ lại ngày tháng say mê Miệt mài tựa viên phấn trắng Hiến mình nhuộm thắm điểm 10. Từ sân trường trong vắt nắng tươi
Thằng “quỷ sứ nhà giời”
Tôi sững lại nhìn thằng bé đang hì hục dùng bàn tay bẩn thỉu moi đất bên mé đường. Lát sau, vẫn bàn tay đó nó đưa lên gãi sồn sột trên vầng trán dô cao, bướng bỉnh.
Buổi học cuối cùng
Tan học rồi, giấu kỷ niệm vào tim Cánh phượng hồng soi mình trong mắt biếc Rộn hành lang tiếng cười vui tíu tít Buổi học cuối cùng, ai nhớ, ai quên…
KÝ ỨC TUỔI THƠ TÔI: Buổi sớm ở Thuận Vy
Ôi bầu trời Thuận Vy sao hôm nay lạ quá màu trời và màu lá ai đem hoà vào nhau Đất phù sa đỏ au mà sao màu lá biếc có phải tiếng chim hót đánh rơi hạt sương tròn