- ÁNH TUYẾT

Viết trong ngày giông bão
Biển mặn thế vẫn thèm nước mắt Thừa bão giông còn khát nữa bão giông Vô tâm đến thế chưa dừng Hay chăng bao kẻ khốn cùng biển ơi!


Thóc vàng
Về quê giữa một ngày mùa Thóc vàng trải những giấc mơ trên đồng Chỉ thương cây lúa uốn cong Đỡ bông sai mấy tháng ròng… khổ chưa!


Miền phù hoa
Gặp nhau giữa chốn lao xao Người thì thâm thấp, người cao cao là... Vầng trăng lơ lửng trời xa Dễ gì với ánh trăng ngà làm riêng Trắng, xanh, vàng, đỏ đua chen


Ta còn con chữ gửi trên cuộc đời
Ai rồi cũng thế mà thôi Còn con, còn cháu đời đời nối theo Còn thơ,còn bạn, còn yêu... Nguyễn Du nay vẫn đang chiều thanh xuân


Khéo dư nước mắt…
Chuyện chẳng có gì to tát. Là thế này, mình trồng được một cây ngọc lan, cả đời mình vốn rất yêu cây, thích chăm cây. Sau khi làm được ngôi nhà mới, liền nghĩ đến sẽ có được cây ngọc lan,


Ngày của Mẹ
Bó hoa gửi xuống cửu tuyền... Bao nhiêu thương nhớ mẹ hiền...gửi theo... Năm một Ngày Mẹ đâu nhiều. Nhớ thương kể xiết bao nhiêu cho vừa.


Hát với mười cô
Giá mà còn đến hôm nay Hơn nhau cũng chỉ… một vài bánh chưng. Còn cần gì… đến lược gương! Những cây bồ kết khói hương ngạt ngào.
