- ANH VŨ
Nhìn
Có một ngày nào mình rời Tam Giới, Ngoài cõi Ngân Hà căng mắt kiếm tìm, Một nguyên tử li ti, Le lói chút bình minh... Cả hệ Mặt Trời sao thảm thê đến vậy? Trái Đất kia cứ quay tít vô hồi,
Quán trọ
Cả một thời bom đạn, Bỏ làng ra ngoài đồng, Lúp xúp bên cồn mả, Lờn vờn ánh trăng suông... Nhìn bóng tre đầm nước, Nhớ xóm thôn yên bình, Tre xanh hai bờ nước,
Lắt lay
Bất chợt mưa đổ ào, Tối ra ngắm trăng sao, Bỗng giật mình chợt giấc, Kịp đưa chăn nệm vào... Và rồi không ngủ lại, Mưa cứ xối ào ào, Hồng ân của trời đất, Hay hạnh phúc hanh hao?
Gặp trăng
Mở mắt, vẫn vầng trăng thuở ấy, Kém ngây thơ, kém sáng, thêm quầng... Gió mùa Đông, Mùa Đông nào trên ấy? Mây lạnh về, Em đắp mấy tấm chăn?
Nhà
Mưa ầm ào tối sầm khu vườn rộng, Những đường mòn nhoà trong tiếng mưa rơi, Con mương nhỏ dồn lục bình hoa tím , Lũ trẻ chúng tôi không ngớt tiếng reo cười... Mưa bỗng tạnh bất ngờ, Hàng dừa cao nắng gội,
Nhạc sáng
Chợt trở mình thức giấc , Vầng trăng chếch trên đầu. Từng vòng tròn vàng khé, Chắc chị Hằng đi đâu? Chắc chú Cuội đã ngủ? Tiếng cọ sừng rất rõ, Tiếng nặng nề thân trâu...
Mấy ai...
Nương theo cánh bướm Trang Chu, Hướng Hàm Cốc, có được ngồi trâu xanh? Rong chơi xuống thác, lên ghềnh Hạc Vàng có gặp, để dành đám mây? Cô vân, thiên tải giữa trời,