- ANH VŨ
Nhìn
Có một ngày nào mình rời Tam Giới, Ngoài cõi Ngân Hà căng mắt kiếm tìm, Một nguyên tử li ti, Le lói chút bình minh... Cả hệ Mặt Trời sao thảm thê đến vậy? Trái Đất kia cứ quay tít vô hồi,
Lên lầu Quan Tước
Lên lầu Quan Tước là một bài thơ ngũ ngôn tứ tuyệt của Vương Chi Hoán. Bài thơ được tất cả những người yêu thơ Đường đều ưa chuộng, được truyền tụng từ nghìn xưa, sáng sủa trôi chảy, tả cao nhìn xa, lại chỉ dùng số từ rất ít mà mở ra triết lý thâm sâu.
Một ngày xuân muộn của Ức Trai
Cuộc đời có thăng giáng. Nhưng ngày xưa, như Lão Tử nói: "Người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo Tự Nhiên". Sự biến dịch của cõi người không làm ta chóng mặt.
Chuốt
Chuốt mãi lời ca vào giọt Suối, Để trong veo, cho gió hát lưng đèo. Chuốt mãi lời ca vào vách núi, Gió thông mài, cho đỉnh được chon von. Chuốt ấu thơ vào thân già chân thật , Giữa cuồn cuộn trôi,
Tỉnh mộng đi thôi!
Chẳng lẽ ta đi mãi cái hành lang già cỗi, Ba vạn sáu ngàn ngày, Hun hút rêu phong, Mặt Trời chợt giấc, Mặt Trăng rụng hoài ?...
Có lúc
Có lúc muốn được như đứa trẻ lên ba, Ngọng nghịu nói những điều vừa tập nói. Líu lo ca, nhìn chim hót trên cành... Có lúc muốn như trẻ lên mười,
Chiều cuối năm
Ngày cuối năm thoáng rét ngọt năm nào, Cái năm ấy không có tên, Không định tuổi. Cái năm ấy, dừng chân bên suối, Yên ắng sao nghe rõ tiếng chim gù....