- HOÀNG LIÊN SƠN

Lặng lẽ
Nếu có đánh con Bố liền an ủi Hôm nay bố đã khiến con đau không kêu nổi Mà chẳng nói nửa lời.


Bản nháp
Chợt tỉnh Ông hỏi: Tôi đang ở đâu vậy? Bà cười: Ông đang ở nghĩa trang cao cấp Dù không còn nhiều lý do để ham sống nữa Thì cũng nên ăn uống cho đúng giờ và thở thêm mươi năm


Kính
Nhìn xa không thật rõ rồi Mình đo mắt lại thôi Con chỉ chân gá mũi Ra đồng đã gỉ xanh Đứa con tuổi thơ mùa đông không chịu đeo tất Hệt bố rình thò bàn chân ra khỏi tấm chăn


Của anh
Em rất vui Vì anh đã nghiền ngẫm đến mười lăm quyển sách Nhưng thế chắc đủ rồi Có khi thất bại chờ ở quyển thứ hai mươi Tài khoản anh mở Chẳng có chi chuyển vào thì đành để đấy Bất hạnh sẽ qua đi vì hạnh phúc cũng vô thường


Si Nô
Cái gì mà ông chẳng có Từ chất làm tươi lại rau đã héo Đến tàu thám hiểm bề mặt sao hỏa Quý nhau thăm nhau thì mang theo món nào tàm tạm Dạng quân phục Tô Châu


Trách
Bố đã đi Vừa xa vừa lâu Sao con còn phàn nàn vụ đánh đau Rồi càu nhàu chuyện gọi tên con sai chính tả Nhưng bố chẳng buồn


Hoàng Liên Sơn
Khi con thanh niên Đêm nằm đắp chăn mà bật quạt Bố cười con lạ đời Và đánh giấc ngon lành không quạt cũng không chăn Ngày con nhập viện vì muỗi đốt
