
- LƯƠNG DUYÊN THẮNG

Ai về xứ Vạn
Lung linh vài sợi nắng chiều Sót trên ghềnh đá khi triều đang lên Hoàng hôn tím sẫm lặng im Hàng đàn chim yến đang tìm về hang Dịu dàng, gương mặt trái xoan
Nhớ con
Ngày con xa lòng mẹ cứ bồi hồi Trong tâm trí con vẫn còn quá nhỏ Mẹ nhớ con qua từng giấc ngủ Chiếc giường kia vẫn thấy dáng con nằm Mẹ nhớ con trong cả lúc ngồi ăn
Như cánh vạc bay
Những người trót mê nhạc Trịnh, trước mỗi tình khúc của ông thường không thoát khỏi cảm giác bị mê hoặc bởi ca từ được nhào nặn từ bàn tay tài hoa của nhà phù thủy ngôn ngữ.
Xôn xao mùa gió
Mùa đông Tôi lạc giữa xôn xao mùa gió Lay lay bụi cải hoa vàng Vướng vào chiếc áo tứ thân Rồi lạc giữa âm thầm mưa bụi Trên cánh đồng chiều năm ấy
Ngẩn ngơ
Cũng vì cái ngọn gió đông Làm rối mái tóc bềnh bồng của em Lại thêm đôi mắt láy đen Chôn chân anh đứng bên thềm ... ngẩn ngơ
Vạt nắng
Người xa, vạt nắng chia đôi Vạt nơi phố núi vạt nơi xóm chài Người đi nước mắt lăn dài Hạt về với mẹ, hạt ngoài đảo xa!
Nếu có một ngày
Nếu có dịp nào mời bạn về thăm Bạn hãy cùng ta ghé qua trường cũ Thăm lại trường xưa, màu rêu phong vẫn giữ Với mảnh sân trường phủ kín lá bàng rơi Nếu có một lần bạn về lại bên đời



