
- Trang thơ

Mùa thu không nỡ ra đi
Thứ tư - 29/10/2025 14:50

(Ảnh: Pixabay)
MÙA THU KHÔNG NỠ RA ĐI
(Nguyễn Đức Hạnh)
Đọc thơ Đinh Ngọc Diệp rồi nghĩ thơ là một tôn giáo
Gặp Anh một lần bên Biển. Ngắm người Anh gầy héo mắt sáng rừng rực một ngọn lửa kì lạ - Ngọn lửa của tình yêu thơ phi thường. Nếu phải xếp hạng , anh đứng số 2 thì ít ai dám nhận mình là số 1. l- xét về độ mê đắm dành cho thơ vậy.
Vội vã. Ngồi uống ly cà phê rồi chia tay. Chỉ vậy thôi mà nhớ nhau .
Về bận đến nghẹt thở. Vẫn mang thơ Anh ra đọc. Có những câu thơ, khổ thơ hay quá. Chỉ tự học mà thành công. Vừa đi vừa vấp. Nhưng năng khiếu trời cho cứ như sóng biển Sầm Sơn buộc ta phải nhớ thương rồi trở lại:
“Dấu chân trên nương đóng hình lưỡi cuốc
Giọt mồ hôi cay, củ khoai nóng năm ngàn
Ta đã lấy không cả men trời Tam Đảo
Lại nợ tay người ủ lửa nướng khoai thơm .”
Xa quá. Đành viết thơ tặng nhau chứ còn biết làm sao? Giá thơ anh cô đọng lại, bớt rậm lời thì còn hay hơn nữa?! Cảm ơn nhà thơ Trương Vạn Thành đã kết nối để hai anh em gặp nhau.
MÙA THU KHÔNG NỠ RA ĐI
(Tặng Đinh Ngọc Diệp ).
Bóng cúc vàng cuối cùng sót lại
Bên hàng rào gào thét “chớ lôi ta …”
Hoa mướp vàng tham lam la liếm
Đòi tiễn mùa thu sau một tiếng gà
Cố nấn ná Thu ta gặm trăng muộn
Khoác thơ thu lệch người đứng sân ga
Mùa đông ném bao nhiêu sương muối
Ướp thế nhân khúc hát nổi da gà
Rủ mãi mưa lên tàu làm bạn
Cầm tay mưa trong vắt chuyến cuối chiều
Muốn ở lại sân ga làm cột điện
Em tựa vai cười. Thoáng cái cột đổ xiêu.



