
- LƯƠNG DUYÊN THẮNG
 
Về với thơ ngây
Bao năm làm người lớn Lại muốn về ngây thơ Muốn vui đùa với cỏ Nghe chim chóc hát ca Bao nhiêu năm ở xa Lại mong mình gần lại
Tự ngẫm
Rồi một chiều ta trở về bên phố Ngắm thời gian trôi trong quán cũ ta ngồi Có một khoảng trời xanh sau tóc rối Ngọn nến vô tình đốt cháy những ngày xanh
Nhớ
Đem nỗi nhớ anh em gửi vào trong phố Gom yêu thương về xếp lại thành thơ Đem nước mắt em gửi vào sông suối Đem mái tóc anh gửi mây tím bồng bềnh
Em đã trở về
Em đã trở về bên hàng phượng tháng năm Về với ngày xưa trên con đường hanh nắng Về với ngây thơ tuổi học trò áo trắng Nhẹ nhàng như một giấc chiêm bao
Câu hỏi
Một chiều thu rất xa Tôi đi tìm ngọn gió Hỏi này câu nho nhỏ Gió đưa tình tôi đâu Một chiều mưa thật lâu Tôi đi tìm khẽ hỏi Mưa nghe lòng tôi nói
Mưa đồng chiều
Mùa ngâu, cái nắng cũng gầy Sợi mưa thì mỏng, khi dày khi thưa Liền chị cắt lúa ban trưa Mồ hôi trộn với nắng mưa dãi dầu Chân trần, tóc bím, yếm nâu
Tự ru
Ta đi tìm một nửa mùa thu Còn sót lại trong những chiều ký ức Ta đi tìm màu xanh trong đôi mắt Trong nắng vàng lưu luyến buổi chia ly Ta đi tìm vần ghép nửa bài thơ Tìm ghép hoài bài thơ còn dang dở
	
  
              
            


