
- LƯƠNG DUYÊN THẮNG

Mưa và mẹ
Chiều nay mưa xuống ngõ nghèo Trẻ em tranh thủ được chiều tắm mưa Người mua kẻ bán lưa thưa Hàng bán chẳng hết mẹ đưa về nhà
Tôi ngồi vẽ bóng
Ngày ấy xa rồi ai biết không Còn ai vương vấn ở trong lòng Còn ai ấp ủ người trong mộng Mơ về hạnh phúc buổi chia tay Ngày ấy xa rồi gió với mây
Hoàng hôn xanh
Em đi rồi bỏ lại Mùa thu phía sau lưng Đi ngang mùa gió chướng Nắng thẫn thờ bước qua Em đi về miền xa Hoàng hôn buông màu lá Một màu xanh đến lạ
Trở về
Em đã trở về bên hàng phượng tháng năm Về với ngày xưa trên con đường hanh nắng Về với xa xưa tuổi học trò áo trắng Nhẹ nhàng như một giấc chiêm bao Em đã trở về bên chiếc cầu ao
Không đề
Quờ tay ôm nỗi nhớ Bỗng thấy mình xa xôi Quờ tay ôm làn gió Gió hững hờ bay xa Về nơi ta sinh ra Chợt thấy mình nhỏ lại
Quê của người ta
Quê là quê của người ta Mắc chi ta nhớ, để mà vấn vương Tìm đâu hình bóng người thương Tìm trong ký ức con đường em đi Dẫu rằng đôi ngả phân ly
Thu về
Hạ đã khép về bên kia nỗi nhớ Vẫn nghe lòng man mác buổi thu sang Không chờ ai mà nỗi nhớ cứ miên man Đếm lá rụng bên vệ đường ngơ ngác Một chút heo may cho lòng xao xác



