- LƯƠNG DUYÊN THẮNG
Bóng mình
Một ngày về lại xóm Đình Sững sờ gặp lại bóng mình ngày xưa Vai trần, tóc sũng nước mưa Đội mưa em gánh cả trưa mưa rào Mặc mưa, sấm, chớp ào ào Liêu xiêu gánh lúa đi vào làng bên
Hương Duối
Heo may về ngõ nhỏ Bất ngờ gặp hương quen Vừa giống như hương sen Gần giống như hương bưởi À, đúng rồi hương Duối Chín vàng những ngày xưa Nhớ người dưới nắng trưa Hái duối vàng một thủa
Tìm lại mùa thu
Anh đi tìm trong sắc nắng mùa thu Đường Nguyễn Du ngập tràn hương hoa sữa Anh đi tìm, tìm gì không biết nữa Lá me vàng rơi nhẹ xuống vai ai
Mưa ngâu
Một vành nón, che nghiêng thành nỗi nhớ Nhánh phượng hồng xưa, biến lạ thành quen Vần lưu bút em chép thành kỷ niệm Cuối phương trời người ấy nhớ hay quên. Nhớ quê hương, sông xưa thành dải lụa
Bài thơ cuối hạ
Chậm lại mỗi ngày chậm lại thôi Hạ qua, Thu tới đến nơi rồi Bằng lăng tím biếc đà rơi rụng Chiều chiều đã thấy gió heo may Trở lại sân trường với hàng cây Chiều nay tan tác cánh phượng gầy
Mộng phù vân
Trời chang chang nắng nên hè Phượng hồng đỏ lửa hạ về thật nhanh Chim gù gọi bạn bên gành Vườn heo may gió nên thành mùa thu. Trời cao xanh bỗng âm u Mưa phùn gió bấc mùa thu qua rồi
Ghép ánh trăng tan
Tôi nghe tiếng lá mùa thu rụng Xuống bến ngày xưa tuổi biết buồn Hoàng hôn xuống bến tôi ngồi đón Vô tình gặp được ánh trăng tan Tôi ngồi yên lặng, nghĩ miên man Nghe gió ngoài sông, nhớ thẫn thờ