- LƯƠNG DUYÊN THẮNG

Vẫn mãi là em
Em mãi là em Cô gái quê của một miền dân giã Đã ra chốn thị thành Vẫn mải mê mơ về ngôi làng nhỏ Tóc đã bạc màu Vẫn nhớ lời ru


Mùa ngang qua phố
Có một người bỏ mùa ra ngoài phố Lang thang cả đời tìm sợi nắng cuối mùa thu Những ngày học lớp 10 xong năm đầu thi Đại học chưa đậu, gã khăn gói quả mướp lên Hà Nội ôn thi.


Cảm ơn anh!
Em giấu nỗi buồn sau những nụ cười Trong câu nói, trong những lời em hát Em giấu nỗi buồn vào trong đôi mắt Khi người xưa đi mãi chẳng quay về Em giấu nỗi buồn trong những trưa hè


Mưa phố
Có hạt mưa nào của những ngày xưa cũ Rơi trên vai em khi nắng ngả về chiều Hà thành tương tư nắng mưa bất chợt Người có nhớ gì không nữa? Người ơi !


Em có nhớ
Em có nhớ những buổi chiều lộng gió Nhìn mây bay nhuộm tím phía chân trời Quên và nhớ giữa hai chiều hư thực Đêm xuống lâu rồi, thấy khuyết một vầng trăng


Hỏi
Hỏi ai nhặt nắng bên hồ hỏi ai gom gió mùa thu về trời hỏi ai tạo sóng biển khơi Hỏi ai mây trắng trên trời bơ vơ Hỏi ai sao mãi thờ ơ


Chuyện về ái nữ của một nhà cách mạng
Trong chương trình câu chuyện âm nhạc cuối tuần khi gã nghe NS Trần Tiến kể về câu chuyện sáng tác bài hát “ Cô gái Sầm Nưa” về chuyện từ chối làm Phò mã của Hoàng thân Souphanouvong khi sang biểu diễn và sáng tác ở Lào thời kỳ cả hai nước Lào Việt
