- LƯƠNG DUYÊN THẮNG
Một thời như thế
Có một thời hoa mướp rụng vàng sân Hoa khế rụng miên man bên thành giếng Ta vô tư ngắm cánh diều bay liệng Vẽ những ước mơ trên cả bầu trời
Nhặt bóng thời gian
Ta về nhặt bóng thời gian Đem về treo lên cánh cửa Để tìm người trao một nửa Con tim khờ dại ngày nào Ta về níu sợi mưa rào Bện thành dây thừng ký ức Đêm hè nhớ ai ngồi khóc Thời gian chưa thể phai mờ
Gió đông
Em mang nhiều vu vơ Trong chiều đông lãng đãng Màn sương chiều bảng lảng Đường chiều hương cỏ may
Hoa mận
Tháng Ba hoa mận nở rồi Trắng thềm bên ấy để tôi nhớ người Nhớ người múc nước giếng khơi Một đêm trăng sáng gửi tôi nụ cười Cùng nhau ao ước đầy vơi
Mai vàng nở muộn
Mở thư vô tình nhận được Một tin nhắn lạ gửi về "Tết này Mai không về nhé Hẹn gặp anh lúc đầu hè "
Muồng Hoàng Yến
Mùa hè ba năm trước tôi nghe nhà bên ấy tiếng mẹ ru con. Nhìn sang dưới bóng cây muồng hoa vàng rực, tiếng người mẹ ru con đung đưa chiếc nôi xinh xinh, nhẹ nhàng, dung dị. Nó toát lên một cái đẹp của miền quê, dung dị, nhẹ nhàng và rất nên thơ! Một người phụ nữ rất đẹp.
Nhạc Trần Tiến - Tính triết lý giữa hư và thực
Tôi yêu nhạc của anh từ năm đầu học đại học (1982). Từ bài hát “Cô gái Sầm Nưa” đến những bài hát “Vết chân tròn trên cát” hay “Mặt trời bé thơ”, những bài hát anh Năng K12 học cùng khoá chúng tôi từng biểu diễn rất thành công trong các kỳ liên hoan “Tiếng hát Sinh viên” ngày ấy.