
- LƯƠNG DUYÊN THẮNG

Trách
Ta về để áo cho người Khi nhớ người ngắm để người nhớ ta Nào ngờ người để ngọn đa Một đêm mưa gió áo ta rách sờn
Người hát rong
Tôi đi tìm người hát rong Nơi bến xe chiều hôm ấy Những câu ca hay đến vậy Nghe sao buồn đến nao lòng Nhà anh cách một cánh đồng
Phiếm chợ đời
Chợ đời ta bán nỗi buồn Bán ngu khờ để mua khôn về dùng Chợ đời bán bớt người dưng Bán kẻ nịnh hót, người không ra gì Chợ đời bán bớt sân si
Chợ Dong Riềng
Đầu năm đi chợ dong riềng Gặp người khăn vấn, áo viền tứ thân Guốc thô mặt mộc rất xuân Nụ cười chân thật, ân cần lắng nghe
Chạnh lòng
Cho em gửi lại chiều mưa Cùng cây dù nhỏ buổi đưa em về Cho em gửi lại câu thề Những lời anh hứa trên đê hôm nào Chiều nay trời đổ mưa rào Đầu trần, áo ướt đi vào trong mưa
Điểm tựa
Anh hãy cho em mượn bờ vai Mỗi khi em buồn, mỗi khi mệt mỏi Đường xa quá có lúc bon chen Em mệt nhoài tìm giây phút bình yên Anh hãy cho em mượn vòng tay Những đêm đông dài, những khi trượt ngã.
Ký ức con đường
Về thăm lại lối đi xưa gió ngược Con đường dài heo hút dưới ánh trăng Đường vẫn dịu dàng theo ta suốt tháng năm Ta vẫn gọi nó là con đường cũ Con đường ngày xưa dậy cho ta biết chữ Những chữ đầu tiên để thơ viết nên vần



