
- LƯƠNG DUYÊN THẮNG

Giã biệt Diêu Bông
Chắc rằng người đã quên tôi Câu thơ người cũng bỏ rơi bên thềm Đâu còn những phút hàn huyên Giãi bày tâm sự, ưu phiền bên nhau
Thân em như hạt mưa sa
Em, người em gái xa xôi Cả đời gắn bó ở nơi sương mờ Cắm bản dạy chữ trẻ thơ Cho đàn em nhỏ ngây ngô xứ người Con mình đem gửi cho người Con người nắn nót từng lời dạy răn
Phố Sen
Em chở mùa hè xuống phố Sen thơm ngát một góc đường Em chở mùa hè rực rỡ Phố vui hết cả oi nồng
Quê và Mẹ
Con về với cánh đồng quê thơm mùi rạ mới Để thấy con đò quẫy chèo khua nước sớm khuya Con về với ruộng đồng sớm nắng chiều mưa Nhớ gánh lúa ngày xưa, trĩu oằn vai mẹ Nhớ suối tóc dài mẹ chở che con từ tấm bé
Về lại Hội Lim
Nhớ câu giã bạn anh tìm về nơi ấy Về lại hội Lim nghe câu hát ân tình Mong được gặp em trong đêm hội quê mình Được nghe em hát, người ơi người ở Anh cứ ngỡ tiếng hát em là mây là gió Vi vút cao, trong trăng sáng đêm rằm
Nỗi nhớ
Ta ngồi nhặt nắng bên hè Hong từng sợi mỏng tìm về ngày xưa Ta chờ gom những hạt mưa Gửi về sông cũ, cho vừa nhớ nhung
Anh còn nợ em
Anh còn nợ em Bài thơ viết dở (Công viên ghế đá Lá đổ muôn chiều) Anh còn nợ em Mùa sấu chín vàng Mây vàng bảng lảng Những ngày đầu thu



