- LƯƠNG DUYÊN THẮNG

Thương nhớ tháng Giêng
Là người nhà quê, tôi yêu hàng dâm bụt Yêu những con đường rợp bóng tre xanh Yêu những bến đò, bụi chuối, vườn chanh Thương áo nâu sòng, tay chai sần của mẹ


Bài thơ nhớ bạn
Tháng Giêng tôi trở về rừng Tìm về kỷ niệm đã từng lạc trôi Để rồi tôi lại gặp tôi Như sông gặp suối ở nơi cổng trời


Người hàng xóm
Nhà bên trồng một vườn hồng Người hàng xóm dại, sang trồng cây Si…Vườn Hồng chiều ấy vu quy Theo chồng người bước ra đi chả về


Bậu về xứ Nẫu
Bậu về xứ Nẫu cùng ai Để qua thao thức nhớ hoài năm canh Quê mình đẹp tựa trong tranh Mênh mông biển lúa mong manh cánh cò


Viết trong ngày tuyết rơi
Tuyết đã rơi, trên mái trường em đấy Gió Đông Bắc về, buốt lạnh tới tận tim Con đường đến trường gió rít từng cơn Em vẫn bám trường bao năm rồi vẫn thế


Một nửa mùa Đông
Em gửi cho anh làn gió chuyển mùa Ngày đầu đông gió bấc, lạnh se môi Cùng bao nhung nhớ, giận hờn bối rối Đông đã về rồi, anh biết không?


Ta ngồi vẽ nắng
Ta ngồi vẽ nắng với mênh mang Vẽ bóng thời gian cải nhuộm vàng Nơi bến đò xưa, dòng sông vắng Cánh đồng bông trắng, mắt cay cay.
