
- LƯƠNG DUYÊN THẮNG

Quỳnh Côi
Ai về với phố Quỳnh Côi. Ăn dâu da chín với tôi thì về. Về nghe kể chuyện đêm hè. Về nghe câu hát bên đê sông Quỳnh
Đám cưới sinh viên thời bao cấp
Đến tận giờ gã cũng không hiểu vì sao thời đó bọn gã nhiều năng lượng đến thế. Cả lớp sáu chục con người ta mà số có cân nặng trên 50kg chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ấy vậy mà đạp xe 40 - 50 km thậm chí đi Hải Phòng hơn 70km cũng chỉ là chuyện thường ngày ở XÓM.
Chiều phố nhỏ
Chiều không em ta về nơi phố nhỏ Nhặt cánh điệp vàng bay theo gió lang thang Chiều không em, nghe gió hát miên man Con phố nhỏ nghe thu rơi từng cánh.
Chùm thơ: Đếm mưa
Chiều tà sợi nắng đi ngang Sợi tan vào núi sợi sang chân trời Mượn thơ ta gửi đôi lời Người nơi xa ấy, vợi vời nhớ nhung
Nguyện làm quai nón
Ai về qua Ngã tư Môi Cho ta nhắn gửi đôi lời nhớ thương Nhắn cô cắt lúa bên sông Chiều chiều gánh lúa qua đường cái quan
Nắng dịu dàng
Chút tình cờ về cao nguyên đất đỏ Sáng mù sương, hoa trắng phủ ngập đường Bên nhà ai, vẳng giọng hát du dương Tiếng hát ngọt nghe dịu dàng da diết
Xóm không chồng
Năm xưa về xóm không chồng Đường làng ngút ngàn cỏ dại Rác thải, đồ thừa vương vãi Đàn em chân đất đầu trần Bước đi dạ cứ tần ngần Nhìn vô nhà tranh vách đất Bên hè ba người hành khất Cùng nhau ăn bắp với đường



