- NGUYỄN LINH KHIẾU
Lác
Cò Mắm trắng trẻo thư sinh thông minh tinh quái. Nó học rất giỏi nhưng lại chuyên gây chuyện trong lớp. Lớp đang học thầy Thỏn gọi: Anh Mắm. Nó đứng bật dậy láu táu: Em thưa thầy. Thầy hỏi: Thưa gì.
Thầy Thỏn
Vì một con mắt bị lác nên dù thầy Thỏn nhiều lần cắt máu viết đơn xung phong đi bộ đội nhưng người ta không cho đi. Thời chiến thanh niên quê ai không được đi bộ đội thì nhục lắm. Cả xã trai tráng đều đi tòng quân chỉ còn sót lại vài người tàn tật.
Hương Kều
Cùng tuổi với nhau nhưng Hương Kều cao vút. Chân dài vai rộng. Mũi thẳng. Mắt to. Miệng loe. Răng trắng đều tăm tắp. Chân tay nghều ngào vụng về thô thiển. Tính cách sồn sồn vội vàng nóng nảy. Hương Kều nghịch ngợm liều lĩnh hơn con trai.
Cu Nhọ
Năm ấy Cu Nhọ chỉ sáu bảy tuổi. Theo bố mẹ ra đê biển nằm trông chiếc thuyền gỗ thợ đang đóng dở. Giữa đêm trời nổi dông. Một ánh chớp chói lòa kéo theo là tiếng sét kinh hoàng.
Cò câm
Cò Câm cùng một lứa với Cò Bé. Không nói được nhưng nó rất sáng dạ nhanh trí. Không đi học nhưng đầu óc chẳng kém đứa nào. Trừ khi ở trường còn ở đâu có lũ trẻ là ở đó có Cò Câm. To con lớn tuổi hơn cả bọn nhưng Cò Câm
Cu Ti
Cu Ti kém Cò Bé một tuổi. Nó suốt ngày ở nhà Có Bé. Nhà nó nghèo lắm. Quanh năm nó chỉ mặc một cái áo ngắn bị dứt một ống tay và chiếc quần đùi rách tua rua.
Vịt bầu
Cò Bé nuôi một con vịt bầu. Lông trắng muốt. Đôi mắt tròn vo bao giờ cũng ngó nghiêng dò ý Cò Bé. Dáng nó bệ vệ đi lại lạch bạch ộ ệ rất ngộ nghĩnh.