- NGUYỄN MINH TÂM
Tiễn ông táo
Hôm nay ông lại về giời Liệu ông có tấu được lời nào không Hay là ông lại lòng vòng Coi như...tóm lại...nói chung...tốt mà... Một năm bao chuyện đã qua
Ai chưa tin thì cũng phải tin thôi
Người thầy giáo kiên trinh thương học trò kêu oan suốt bảy năm ròng Người cha già 91 tuổi lặn lội từ Cà Mau thương con đi tìm sự thật Ông chủ tịch xã cũng bấy nhiêu năm quyết tâm cứu người oan khuất Niềm tin và vô vọng đan nhau
Tiếc
Một ngày tòa mệt mỏi đêm làm một giấc say Mơ một cơn mơ đẹp Tự nhiên mình biết bay Cứ giang đôi cánh rộng bay qua phố qua làng Đất nước thanh bình thế
Nghĩ
Toàn dân là ai? Là tất cả chúng mình Nên sở hữu toàn dân chúng mình là chủ sở Sao mảnh đất ông bà nghìn năm đang yên ở Bỗng một chiều phải khăn gói ra đi
Hỏi
Bao nhiêu nước mắt đã rơi Gửi câu hỏi ấy lên trời sáng nay Lời ta rơi xuống đất dày Mặn như nước mắt thấm đầy oan khiên.
Tự họa
Những nếp nhăn trên trán hằn sâu như rãnh cày ánh mắt thì trầm đục Gã buồn hay vui đây ? Cái miệng đang mím lại Hình như Gã muốn cười Nhưng nụ cười không nở
Tự thán
Sinh ra để làm luật Mà còn thích làm thơ Khi cái đầu cần lạnh Trái tim lại ngẩn ngơ. Có phải là duyên nghiệp Trổ quả ở trần gian ? Mang cái danh “luật sĩ” Vẫn đa tình, đa đoan ?