- Trang văn
Chín rục
Thứ hai - 04/08/2025 08:55
(Ảnh: Pixabay)
CHÍN RỤC
(Nguyễn Phương Thủy)
Một chùm hoa thật lạ vươn lên giữa bụi cây cỏ bên hồ. Mình với tay níu một bông lại gần để ngắm. Không ngờ cả một chùm hoa to đổ vào tay. Bần thần mình cầm nó trên tay. Thân của nhánh hoa cứng, chắc như gỗ cây già...
Một nhành hoa đã chín.
Hoa không muốn ở lại bên sóng nổi gió tràn. Hoa chọn lối đi về vĩnh hằng ở một nơi xa gốc rễ mẹ cha? Hoa không muốn héo tàn rụng xuống thảm cỏ đã từng xanh nhựa sống, nơi xa xưa nụ hé chào đời, thấm giọt sương dịu ngọt - nụ hôn đêm, nơi cánh hoa rung rinh trong vuốt ve nồng nàn hơi nước dâng chào ngày mới?
Hoa đã chín. Hoa đã đủ đầy, nặng trĩu những kỷ niệm. Cánh hoa cong như quầng mắt người con gái ưu tư. Nụ hoa tròn hướng đất cúi chào nơi chôn nhau cắt rốn. Hoa có buồn không? Hoa đã giữ lại những gì trong tháng ngày bên hồ nước mênh mang... Nơi từng đôi uyên ương, từng cặp trẻ, già sóng vai đi dạo... Nơi cô đơn, người thiếu phụ lặng nhìn xám lạnh, chiếc ô đen vật vã đợi chờ... Nơi gió giông nổi bồng cơn giận, tóc ai bay, lời ai vọng mãi vào chiều... Những chiều lần lữa nối hoàng hôn. Những hoàng hôn ăm ắp mây đỏ, vàng... như những ước mơ chăng khắp trời ngang dọc. Cánh chim đen chạng vạng quệt trời trong hoang mang tìm bầy nhớ bạn. Hoa chín rục vào tay tôi. Hoa ơi, nay đã tròn bao tuổi? Hương vẫn nồng thơm, nụ vẫn ứa đầy, sao hoa đã giã từ nguồn cội? Hoa chọn tôi cho muôn lời nhắn nhủ? Rằng hoa yêu lắm trời xanh, rằng hoa thương lắm giọt mưa hiền lành, rằng hoa như tôi, dẫu gai góc vượt lên cỏ bụi, dẫu cứng xơ thân chắc trụ đời, dẫu nghiện gió, thèm trăng, dẫu tình chia muôn ngả... vẫn mỏng mềm, khao khát một bàn tay? Một bàn tay đỡ hồn chín rục.
01.08.2025