- Trang văn
Vỉa hè ngẫu sự
Thứ tư - 13/08/2025 17:37
VỈA HÈ NGẪU SỰ
(Nguyễn Đức Hạnh)
1.Có một nhà thơ anh nổi tiếng, khi còn sống kể rồi thở dài:
- Thơ anh hay như thế ! Bao giải thưởng, bao nhà phê bình văn học ca ngợi, ấy vậy mà hôm đọc ở nhà văn hoá xóm, chỉ vài ba người vỗ tay?! Còn khi tay làm vè của xóm đọc, hàng trăm người nhiệt liệt hoan hô. Chú bảo cái sự thể ấy nó ra làm sao?
- Có gì đâu anh! Thơ, mà ở đây cụ thể là bài thơ, nó như một cái cổng đặc biệt xây bằng ngôn từ. Nhà thơ xây xong rồi chờ bạn đọc đến, nhìn qua cái cổng ấy mà ngắm tâm hồn đầy biến động của nhà thơ. Có người ngắm rồi khóc vì thấy mình trong đó. Có người ngắm rồi dửng dưng vì thấy quá xa lạ. Một số người thì không thể “mở khoá” để mà ngắm nữa. Bà con xóm anh thấy đồng điệu với tay làm vè. Em cả đời quen ăn ổi, mít, bác mời em ăn Sầu Riêng. Có đắt đến đâu? Bảo ngon đến đâu em cũng chịu...
- Thế chú bảo thơ anh là Sầu Riêng thum thủm à? Láo …
- Là em ví dụ nôm na thế...
2.Thế nếu thơ là “cánh cổng đặc biệt“ để ta nhìn trộm tâm hồn nhà thơ thì truyện ngắn, tiểu thuyết giống cái gì?
- Nhà văn “vẽ”lại thế giới theo quan niệm, theo cách cảm nghĩ của anh ta. Khi “vẽ” có thể 7 thực 3 hư hoặc ngược lại. Anh ta “vẽ“ bức tranh ngôn từ về chính khu phố mà anh ta ở. Dân cư ở đấy đọc xong mà kinh ngạc, thấy hấp dẫn vô cùng, vừa thấy có mình vừa thấy không chỉ là mình, rồi ngẫm ngợi ra bao điều kì diệu trong cái hàng ngày tầm thường kia… Nhà văn đó đã thành công.
3. Có bao giờ nhà thơ nhà văn ngoài đời là người tầm thường, ti tiện, thậm chí đểu giả nữa mà tác phẩm của anh ta cao đẹp, nhân văn làm rung động trái tim triệu người?
- Có chứ! Xảy ra trong hai trường hợp: Thứ nhất: - tác giả “đóng kịch” cực giỏi. Sống một đằng viết một nẻo. Nhưng kiễng chân thì cũng đi được một cây số thôi. Không đi mãi thế được. Mỏi lắm. Thứ hai: - Trong hoàn cảnh đặc biệt, thường chỉ gặp đôi ba lần, ca sĩ Xóm bỗng hát một bài tuyệt hay, bùn ao bỗng mọc rồi nở một bông Sen tuyệt mĩ, một thân củi ướt châm mãi lửa chẳng cháy, bỗng rực lên một ngọn lửa hồng rồi tắt..
- Nghe đồn lợn dịch chết nhiều
Bao nhiêu bún chả ăn liều cũng xong
Chỉ thừa người với mưa giông
Nhà quê cười sẵn mà không đáp lời
Gốc cây đếm lá phượng rơi
Bao nhiêu cũ kĩ qua trời mà bay
Có gần như sóng hồ Tây
Có xa khúc hát một ngày tương tư
Câu thơ ốm đi lừ khừ
Vấp vào kỷ niệm! Ngần ngừ rồi đau.