- Trang văn
Phép màu (3)
Thứ tư - 13/08/2025 17:43
PHÉP MÀU (3)
(Thanh Bình)
Câu chuyện cứ thế trôi thêm vài phút nữa. Bất chợt chạm đến điều cả chị và nó đều không muốn nhắc tới. PHÉP MÀU không phải lúc nào cũng là thứ nó nhận được, nhiều khi là nó trao đi. Khoảng 10 năm từ 1995 – 2005 nó nhận nhiều mà cho đi cũng không ít.
Chị học cùng cao khoa 1996 – 1998 tại ĐHSP với nó. Một ngày hè tháng 7, nó đang còng queo trên giường cùng với ba thằng cu, chợt nghe ngoài cổng ríu rít, hình như có ai hỏi truyện chị Lan hàng xóm:
- Cho hỏi có cô giáo Thanh ở đây không?
- Thanh nào? Ở đây nhiều Thanh lắm. Bên kia nhà Bà Thanh vợ Ông Túc. Bà ấy ở quê ra theo chồng, chồng làm Vụ trưởng Vụ TCCB, làm tận bên Nội Bài. Đầu ngõ có nhà Chị Thanh bán tạp hóa, có dịch vụ điện thoại công cộng. Chị muốn gọi điện thoại thì ra ngoài ấy?
- Không Cô Thanh giáo viên, đang học cao học, có ba đứa con trai, hai đứa sinh đôi ấy…
- Cao học hay không thì không biết, nhưng nếu có hai đứa sinh đôi thì cổng đấy, chị đang đứng đúng cổng đấy. Không phải dân ở đây, là thuê trọ. Cổng khóa trong, cửa khép hờ… chắc đang nghủ trưa. Cứ gọi to vào.
Nghe tiếng lao xao trao đổi, sợ gọi to làm mấy đứa nhỏ và các em sinh viên thức giấc, nó liền dậy, bước ra, mở hé cửa nheo mắt nhìn.
- Kia kìa, cô ấy đấy, có phải chị tìm Thanh này không?
- Cũng không chắc, nhưng cô ấy có ba đứa bé à?
Rồi chị hỏi với vào chỗ nó:
- Em là Thanh, Cao học Văn Khóa VI đúng không?
- Nó im lặng, khép cửa, đi nhanh qua khoảng sân nắng, đứng phía trong cổng:
- Vâng, chị hỏi em à? Chị là… ai thế ạ? Em không nhớ chị.
- Ừ, em không biết chị đâu, chị là H, cùng khóa cao học với em, nhưng chị học môn khác. Mở cổng cho chị đi.
Nó lần gỡ mấy vòng xích cổng, hé cổng vừa đủ chị lách vào, rồi hai chị em đi ngược lại khoảng sân nắng, đi vào nhà. Nó giơ tay ra hiệu chị giữ im lặng. Nó lách vào trước, kéo cái rido hoa vàng (là cái rido mua từ ngày cưới, theo nó từ nhà U chồng lên khu tập thể đình cả, rồi… lên Hà Nội. Nó lấy hai cái ghế nhựa màu xanh đặt hai bên cái bàn nhựa (kiểu bàn ghế bây giờ mấy hàng trà đá vỉa hè hay dùng ấy), mời chị:
- Chị ngồi đi ạ!
Chị đi ào vào gian trong nơi ba cháu sinh viên đang ngủ vắt lưỡi, ngó ngó, thì thào:
- Sinh viên à? Ở đông thế?
Rồi chị vén rido (ở vạt kín phía đầu giường), ngó vào, lại thì thào:
- Ba đứa cơ à? Trông yêu thế?
Nó đứng dậy, nhẹ nhàng kéo lại cái rido cho phẳng, rồi chỉ vào chiếc ghế nhựa cạnh cái bàn, ở phía ngoài, gần cửa sổ:
- Chị ngồi ghế ạ.
Nó ngồi ghế ở mép bàn phía trong, nhìn ra. Chị đi thêm đoạn nữa, ngó sang gian tạm nhưng khá rộng, nơi có nhà vệ sinh, nhà tắm đơn sơ và phía ngoài đặt 3 cái bếp dầu (1 cái của mẹ con nó; 1 cái của học trò nó; 1 cái của hai chị em khác là bạn của học trò nó), rồi quay chỗ nó, trước khi ngồi xuống, vẫn kịp mở cái thùng nhựa đỏ ở gầm bàn:
- Thùng gạo à? Sao hết sạch thế này?
- Dạ! Hôm nay em được nghỉ ca chiều, tí mát mát mới đi đong gạo ạ. Em mời chị uống nước. Chị quạt tạm quạt giấy, vì có mỗi cái quạt con cóc, em đang cho các cháu ngủ. Chị… đến có việc gì ạ!
- Không, chị chỉ ghé qua thăm mẹ con em thôi. Mấy hôm học Tiếng Anh, thấy mọi người cứ đồn có cô giáo một mình ôm ba đứa con nhỏ lên học cao học, chị tò mò nên đến thăm em và cho các cháu tí quà.
Rồi chị rút trong túi ra một tờ giấy bạc loại 50 ngàn đồng (về giá trị bằng khoảng ¼ tiền thuê nhà 1 tháng của mấy cô trò của nó), dúi vào tay nó:
- Chị cho các cháu, chiều đong gạo.
- Ôi! Em không nhận đâu ạ. Em có tiền mà chị. Em đang dạy thêm mấy trường dân lập và gia sư nữa, em không thiếu đâu ạ. Em chỉ bận chưa đi đong gạo được thôi ạ.
- Thôi, cứ cầm lấy, chị cho, đừng ngại, chị cho các cháu.
5-6 phút rồi chị chào ra về. Chắc tại nóng quá chị không ngồi lâu được. Nó tiễn chị. Lòng đầy biết ơn một người chị không quen biết.
Quay trở lại, len lén nằm xuống bên con, bất giác nước mắt nó tràn mi. Nó đấy ư? Cô giáo thành phố kiêu sa, chỉ biết cho đi, bỗng dưng lại được thương và cho quà như thế. Nó nhớ lại lý do chị biết và đến với mẹ con nó. Bỗng dưng, nó lẩm bẩm bài thơ Sở Kiến Hành của Nguyễn Du:
Một mẹ cùng ba con
Lê la trên đường nọ
Đứa bé ôm trong lòng
Đứa lớn tay mang giỏ
Trong giỏ đựng những gì?
Mớ rau lẫn tấm cám
Nửa ngày bụng vẫn không
Quần áo vẻ co rúm…
(Sở kiến hành-Nguyễn Du).
Nó trong mắt thầy cô, bạn bè đáng thương & tội nghiệp đến thế sao! Nó mân mê tờ bạc chị cho nó: Được chục cân gạo, nửa cân thịt, chục trứng…
Chưa kịp khô nước mắt thì cu lớn dậy. Rồi lần lượt hai đứa bé cũng dậy. Rồi mấy em sinh viên cũng dậy. Căn phòng trọ lại ríu ran tiếng cười nói như chưa hề có nước mắt lăn qua đây. Nó háo hức khoe với các em sinh viên và bọn trẻ:
- Chiều nhà mình ăn chung nhé, ăn tươi đi, tự dưng hôm nay cô có lộc, bạn cao học đến cho tiền.
Sau này, cũng có một số chị em, bạn bè đến thăm nó bất ngờ kiểu như thế, 1-2 người cho trẻ con chút quà, thường là một gói bánh bích qui, còn hầu hết chỉ đến thăm quan, trò chuyện, rồi về. Có cô em làm NXBGD, học sau 1 khóa, qua thăm, ở lại, chị em nằm khóc với nhau cả đêm. Trước khi về khẽ nói:
- Em không ly hôn đâu chị ạ. Em cảm ơn chị chia sẻ với em. Chị giữ sức khỏe nhé. Em thương chị lắm. Tại người ta cứ đồn chị bỏ chồng theo người đàn ông khác, em tức quá nên mới đến bất ngờ và cố tình ở lại qua đêm để kiểm chứng... Chị đừng giận em nhé
- Sao chị lại giận em? Ít ra em đã tin chị. Vì tin mà muốn kiểm tra và bênh vực chị.
Nó nói như thế với em ấy. Nhưng quả thực, sau đó tình bạn giữa hai chị em như cái bình gốm nứt ra từ bên trong, rồi xa cách hẳn. Sau này nghĩ lại, nó vẫn tự trách mình sao lại không vị tha cho em ấy. Nó đã rất cố gắng kết nối lại, và dù cùng môi trường công tác, nhưng, tình bạn cứ thế tự tan ra và biến mất, đến tận bây giờ.
Cũng có một số bạn thời sinh viên Sư phạm lập nghiệp ở Hà Nội, ghé thăm nó. Nó nhớ cả, nhớ buổi sáng các em sinh viên và bọn trẻ đi vắng, không cần nền nếp, cứ nguyên quần áo đẹp, bên nhau, nằm ngang giường chuyện đi chuyện lại. Lúc đầu có thể bạn bè đến vì tò mò, nhưng đến rồi đều để lại nhiều sự thương mến, nên nó biết ơn lắm.
Ở trọ, nhiều lúc cũng đáng thương lắm. Nó nhớ có lần khoảng 22h đêm, gian trong, phía trong cùng, một chiếc màn đôi hai chị em cháu sinh viên (bạn của học sinh nó); phía gần cửa thông ra gian ngoài, một chiếc màn đơn chỗ học trò nó; gian ngoài, trên giường, hai đứa sinh đôi và cu lớn; dưới đất, một chiếc màn đôi chăng được ba góc dúm dó, cả nhà đã tắt đèn, vào giấc, chỉ còn nó nằm dưới sàn nhà, bật cái đèn bàn nhỏ, học bài, bỗng có tiếng gõ cổng rầm rầm:
- Mở cổng, kiểm tra tạm trú, có ai ở nhà không? Mở cửa, kiểm tra tạm trú!
Nó vội vàng chui ra khỏi màn, không bật điện, nhìn thấy bác hàng xóm đại diện tổ dân phố, nó mở cổng. Có hai anh đồng phục công an khu vực và bác hàng xóm. Họ xăm xăm đi vào. Tay cầm đèn pin, chân bước, tay lia, miệng nói:
- Bật điện lên, điện ở đâu?
Nó bật đèn gian bếp cho ánh sáng hắt vào, tay tháo dây màn chỗ nó, ở phía lối đi:
- Dạ, em xin phép, bật sáng lên các cháu dậy khóc ạ. Em dỗ mãi mới lừa được mấy đứa ngủ, rồi chui xuống đây đọc sách.
- Mấy người? Trong nhà có những ai?
- Dạ, trong nhà có ba cháu sinh viên ĐHSP1; ngoài này có bốn mẹ con em!
- Có đàn ông không? Có người lạ không?
- Không ạ.
Trong khi nó trả lời, họ đã kéo rido vun vào một góc, vén màn ngó hẳn vào giường mấy đứa trẻ:
- Ba đứa à? Không có ai à?
- Không ạ! Anh khe khẽ giúp em, kẻo các cháu dạy ạ!
Nó vừa nói, vừa ren rén cài lại màn, kéo ri đô che ánh sáng. Thật may, bọn trẻ vẫn ngủ. Ba người đàn ông rút ra, một anh công an buột miệng:
- Có người báo nhà cô có người lạ chưa đăng ký tạm trú. Vớ vẩn quá. Khiến anh em cũng vất vả… Cô giáo à? Học cao học à? Học khuya thế? Thôi vào đi. Chúng tôi về.
- Vâng ạ! Cảm ơn bác & các anh. Em còn tranh thủ học và làm bài chuyên đề, chưa ngủ đâu ạ. Hôm nào ban ngày mời Bác và hai anh qua chơi em mời nước. Hôm nay chật chội mà màn chiếu cả nhà đang ngủ không tiện ạ.
Trở lại câu chuyện của chị bạn học cùng khóa cao học. Khoảng 2-3 tuần sau đó, lúc nó đang trên đường từ Nguyễn Phong Sắc về, gặp chị. Chị vừa đi vừa khóc, trông khá hoảng loạn. Nó vội vàng xuống xe:
- Chị ơi! Chị làm sao thế ạ?
- Chuyện nhà chị dài lắm, em cho chị lánh sang nhà em một lúc. Chị ở đâu, em đưa chị về?
- Chị trọ trong đó, khu tập thể cán bộ Học viện Nguyễn Ái Quốc, nhưng giờ không về được. Chị sang em lát về.
- Vâng, chị lên xe, em chở.
Nó còi, chắc 48 – 49 cân, chị gầy cũng tầm nó, mặt xương xẩu, khắc khổ. Nó rẽ vào đường Nghĩa Tân, đi khoảng 700m là về chỗ nó trọ. Nó lấy cho chị cốc nước lọc:
- Chị uống đi ạ! Một lúc nữa em mới đi đón hai cu, cu lớn tự về, thoải mái thời gian ạ.
Rồi chị kể:
- Chồng chị là bộ đội phục viên, mấy năm nay sa đà chơi số đề rồi ôm đề, ghi đề. Vừa ôm đề, vừa chơi đề, bây giờ vỡ nợ. Tuần trước chị phải đưa cả nhà lên đây trọ, chuyển cả học cho hai cháu. Mệt lắm em ạ.
- Anh ấy cũng lên cùng ạ!
- Ừ, bây giờ anh ấy chạy xe ôm. Hôm qua anh ấy về quê lấy xác nhận giấy tờ đăng ký tạm trú, chả hiểu sao mà họ biết, họ theo lên tận nơi. Hơn chục người đang vây bên nhà trọ. Chủ nhà vừa bảo chị không cho thuê nữa, khu tập thể này nghiêm lắm.
Nó nhìn chị khóc, lòng thương cảm:
- Vậy chị với hai cháu sang em ở tạm một hôm, nhưng anh thì không được vì nhà toàn con gái. Rồi mai đi tìm nhà. Bên này đông quá nếu, bé học sinh em không ở được mới thuê ra ngoài. Gian trong hai người lớn. Gian ngoài bốn mẹ con.
- Cảm ơn em! Khổ thân hai đứa bé nhà chị, đều con gái đang ôm nhau khóc. Chị về gần đến nơi, thấy họ quây nhà, giằng co với bố nó, chị phải quay ra ngay, chị vào là to chuyện.
Tối muộn, chị về nhà rồi quay lại với hai đứa con gái và một túi du lịch bự. Chị bảo còn hòm sách và mấy thứ chị vẫn gửi tạm bên đó.
Chị ở 1 ngày, 2 ngày, rồi 3 ngày. Nó bận đi làm chính, đi làm thêm rồi đi học, tối về mới hỏi, chị bảo không tìm được, đầu năm học sinh viên thuê nhiều quá không có chỗ. Rồi chị bảo:
- Hay em cho chị ở cùng, mình chung chia, chị em mình đều nghèo, em và các cháu cũng đỡ khó khăn.
Nó chả nghĩ nhiều, đem câu chuyện nói với hai em sinh viên ở gian trong. Các em đồng ý, đơn giản cũng vì quá nghèo nên muốn chia sẻ bớt gánh nặng. Nó bảo:
- Vậy ban ngày có thể sinh hoạt chung, nhưng tối ba mẹ con chị mắc màn gian trong cùng hai cháu. Gian trong 5 người. Gian ngoài 5 người vì mấy hôm nữa em có em gái lên học ĐHQGHN. Vì ban ngày em dạy học thêm ở gian ngoài nên em vẫn trả một nửa tiền nhà, chị và hai cháu sinh viên chia nhau một nửa. Điều kiện là anh ko được ngủ lại qua đêm.
Về sinh hoạt thống nhất điện, nước, giấy vệ sinh… dùng chung cuối tháng chia theo đầu người không phân biệt lớn bé. Về các sinh hoạt khác như bếp dầu, thực phẩm, dây phơi, mắc áo, chậu xô… của nhà ai nhà ấy tự mua sắm và sử dụng.
Nó thích lắm. Nó không được chia sẻ về tiền bạc, nhưng, được giúp chị, người phụ nữ đã từng xởi lởi đến thăm và cho quà mẹ con nó, lúc chị khó khăn bế tắc, nó cảm thấy rất vui. Gọi là đông nhưng thực sự chỉ giờ ngủ nhà mới đủ người. Nó đi học đi làm thường về nhà tầm 9h30 tối. Bé H, sinh viên năm cuối khoa giáo dục tiểu học cũng đã đi dạy nhiều hơn đi học, xuyên ngày đi gia sư, chỉ về trước nó một xíu. Bé sinh viên khoa Sinh (là em gái H tên L) thì ngoài đi học, giúp nó đưa đón, chăm sóc các em bé. Chị và hai con, ngoài thời gian đi học ở nhà, vì thế khá thoải mái. Chồng chị đi xe ôm, tối ngủ nhà trọ bình dân với mấy anh thợ xây, khôn vác. Nghe bé sinh viên kể thì buổi trưa chú vẫn ghé về ăn cơm, tắm giặt, ngả lưng chợp mắt. Nó không thấy vấn đề gì. Cuộc sống khó khăn và bận mải, kéo nó đi.
Nhưng thỉnh thoảng chồng chị lại có lý do về muộn quá hay xe hỏng hay đau đầu… xin ở lại, lúc đầu thưa, sau dầy hơn. Rồi một vài câu chuyện sinh hoạt khác nữa. Khi em gái nó lên ở cùng, mọi chuyện cứ rõ dần. Các cháu sinh viên đã đánh tiếng với nó:
- Chắc chúng cháu chuyển đi ạ. Ở đây đông quá, lại có đàn ông ra vào bất tiện lắm ạ.
Nó nhắc chị, chị bảo:
- Chúng nó không thích ở thì đi chứ có đụng chạm gì đâu.
Rồi em nó cũng ý kiến. Và nó bắt đầu quan sát. Tính nó thế. Nó quý chị, tin chị là người tử tế. Nên nó sẽ tự mình kiểm chứng.
Nó thương hai đứa sinh viên, đi thuê chỗ khác sẽ khó khăn về tài chính, nên nó chọn ra đi, nhường nhà cho chị. Nó tìm nhà, tìm cả tuần không ra. Trong lúc ngồi nghỉ trống giờ ở Văn phòng trường Nguyễn Bỉnh Khiêm, vui mồm tâm sự, Phép Màu đến:
- Nhà thuê hả? Lên Đường 361, Cống Mọc nhé. Hàng xóm nhà anh có nhà để không, nhưng chưa có điện, nước. Nhà hai tầng, độc lập. Nhà em ở hợp quá. Cứ đến xem, nếu thích anh câu ống nước và đường điện từ nhà anh sang, đơn giản.
- Đắt không anh? Nhà hai tầng, em không có tiền ạ.
- Em đang thuê bao nhiêu?
- Em thuê 400 ngàn nhưng cưa đôi, em chỉ chịu 200 thôi ạ.
- Ừ 200, 200 chắc được đó, chỗ quen thân, anh nói hộ. Mà em lại đấy ở song dạy cho cu Giang nhà anh nhé. Nó thích học cô lắm.
Anh là giảng viên dạy Tâm lý - giáo dục tại trường Cao đẳng Sư phạm Hà Nội, bạn thân của Thầy Hòa Chủ tịch HĐQT trường NBK. Anh đang dạy thỉnh giảng tại trường, cũng coi là đồng nghiệp. Nó đang dạy văn lớp con trai anh… Nó gật đầu nhờ anh.
Đợi Chủ Nhật tuần ấy chị em nó và các con chuyển nhà. Nó điện thoại cho Anh Tuấn giảng viên ĐHSP – chủ nhà nó đang thuê, nói nhờ chuyển hợp đồng thuê sang tên chị và hai cháu. Đồ đạc chẳng có nhiều, thu dọn một buổi tối là xong: Một cái hòm quần áo và sách. Một túi du lịch có ít quần áo chưa khô, có túi bóng to đựng xà phòng, dầu gội, mấy cuộn giấy vệ sinh; một cái chậu tôn – chậu tắm đủ to cho hai bé sinh đôi lúc ấy cùng vào một lượt; một thùng giấy đựng bát, đũa, thìa, móc treo quần áo, ổ điện lioa; một thùng khác đựng cái bếp dầu. Nó nhớ, hôm ấy nó đã cáu em gái, nói đi nói lại thu mắc quần áo và bát đũa, mà đến khuya nó đi dạy về chuẩn bị cuốn băng dính đóng gói vẫn không đủ, chỉ loèo quèo 3-4 cái mắc:
- Chị đã dặn em cho hết vào chị về chỉ đóng gói thôi mà!
- Hết rồi mà chị!
- Bát đũa đâu? Bát to, bát nhỏ, đĩa, thìa đâu sao có ba cái bát với dăm đôi đũa như thế này? Bó đũa mới mua đâu? Mắc áo inox đâu, mấy chục cái đâu? Sao có mấy cái móc nhựa? Chán em quá!
Con em gái im lặng. Cháu H sinh viên giáo dục TH liền bảo:
- Cô ơi! Cháu không biết đâu nhé. Hòm nhà cháu đây, không có mắc áo hay bát đũa thìa to nhỏ gì đâu ạ. Cô xem mấy cái mắc cháu đang phơi có phải của cô không? – Con bé vừa nói vừa mở tênh hênh hai cái hòm đồ của chị em nó, ý cho cô kiểm tra.
Nó mắng con bé:
- Vớ vẩn! Cô chỉ nhắc em cô thu dọn thôi. Nếu quá trình dùng mà hỏng hay mất thì thôi. Kể các cháu thích cô cũng tặng lại. Đừng vớ vẩn mất tình cảm.
- Cô toàn mua móc nhôm và inox xịn, không hỏng được đâu ạ. Hì hì… cô đi là chị em cháu đi mua đồ khác. Ở với cô chưa phải sắm thêm đồ bao giờ.
Trong lúc cô cháu nó buôn chuyện, em gái nó lẳng lặng lấy giấy báo, giấy cũ nhét cho chặt mấy cái thùng. Chị ngồi im lặng chỗ cái bàn, chăm chú đọc sách, không nói gì. Nó hiểu ý cần giữ im lặng nên cũng thôi không hỏi thêm nữa, đóng gói đồ sẵn sàng để sáng mai chuyển nhà. Nó chỉ có một buổi sáng, chiều lại đi dạy tận Phan Chu Trinh rồi.
Nó chuyển về Cống Mọc. Vợ chồng Chị Tâm, Anh Thiều, mỗi người một việc giúp nó. Thợ đến mắc điện. Nó mua gần 100m ống nhựa mềm, anh chị dẫn nước từ bể nước trên mái nhà anh, sang mái nhà nó, chạy xuống nhà tắm. Về xóm mới, nó tình cờ gặp lại người bạn học phổ thông khi đến cửa hàng tạp hóa nhỏ đầu ngõ mua mì tôm. Nhà bạn ở đó.
Ở được khoảng hai tháng thì vất quá. Đúng là dở hơi, chả tính toán gì chuyện đi học của con cái, của em gái và chuyện đi học, đi làm của bản thân. Nó lại quay về Nghĩa Tân tìm nhà. Chỉ là tình cờ đi về lối Công viên Nghĩa Tân, nó mệt quá, vào quán trà đá đầu ngõ uống nước, được bà bán quán trỏ cái nhà ngay trước mắt:
- Nhà Ông Quý thương binh đấy, có thuê bà gọi cho. Hiền lành lắm. Mỗi tội, một mình thì hơi tốn, 500 ngàn/tháng.
Nó nhờ bà giúp gặp được chủ nhà. Chú bảo:
- Ở lâu dài không? Cô giáo à? Ở sạch sẽ ngăn nắp lâu dài thì 400 ngàn/tháng, không mặc cả. Dọn lúc nào thì dọn. Trả tiền hằng tháng cũng được.
Thế là quay về Nghĩa Tân, ở đó, cho đến khi mua được nửa căn hộ tầng 5 trên phố Bùi Ngọc Dương vào năm 1998. Chuyển về được mấy ngày thì nó gặp vợ chồng chị. Anh hồ hởi:
- Ơ, sao bảo mua nhà Cống Mọc rồi! Giỏi thế!
- Dạ, em mua rồi nhưng ở đó bất tiện quá. Em, Em gái và các con đều học tập, làm việc dưới này nên lại quay về ạ! (Nó chợt nhớ ra, hôm trước khi chuyển đi nó nói dối mua được nhà ở Cống Mọc cho chị đỡ nghĩ ngợi, nên đành nói dối tiếp).
- Nhà kia cho thuê à? Ừ về đây cho tiện. Khu này đông vui. Thỉnh thoảng sang chị chơi nhé. Cháu Q nó nhắc em suốt – Chị nói thêm.
- Vâng ạ! Cho em gửi lời hỏi thăm H&L chị nhé.
- Ơ, nó không nói với em à? Chúng nó chuyển đi rồi.
Sau đó, nó nhận tin anh chị xây nhà lớn ở gần cầu Thăng Long. Anh chị cũng có lời mời, nhưng từ đó, chưa bao giờ nó có dịp thăm anh chị tại nhà trọ cũng như nhà mua mới. Nó bận nuôi con và mưu sinh. Hôm nay kể lại, mới nhớ ra còn nợ chị một lần thăm nhà và lì xì cho cháu ngoại của chị, không phải 50 ngàn, chắc phải gấp 20, 30 lần mới xứng vì tiền mất giá, và vì miếng chị cho khi đói với nó là miếng to, nên nhớ lắm.
Ngẫm lại chuyện xưa, không phải lúc nào cũng có PHÉP MÀU nhưng quả thực được gia tiên độ, cứ cần là lại có.