- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Thu lạnh lùng
Đơn côi bước dưới chiều thu.. Khung trời ướt đẫm mịt mù mưa ngâu! Trên cây chiếc lá u sầu Chợt như vàng sẫm ngả màu héo khô. Gió buồn lạc lối bơ vơ,


Hạt cát
Ừ…. lâu lâu rồi ta nhỉ…? giấc ngủ say ta còn lại điều chi một kiếp nhân sinh ngập tràn mộng mị ta mãi phù du thuở mới bắt đầu… Ta sinh ra từ đâu…? từ cõi hư vô triệu triệu năm chẳng ai cần biết


Nỗi niềm
Gã thi nhân đã gieo vần lạc lối, Nên dòng đời như sương khói hư vô. Bụi thời gian che phủ cả lời thơ, Mà gã viết giữa mịt mờ vô vọng ...! Cả trăm năm gã ôm hoài giấc mộng


Miền Trung ơi!
Xa quê hương nghe tin báo bão Tưởng chừng như lốc xoáy cuốn trong lòng Sinh ra con là đất mẹ miền Trung Lũ lụt bão giông ruộng đồng cay mặn Mồ hôi cha trút xuống mùa nắng hạn Gót chân khô nứt nẻ tựa luống cày


Mưa thu
Thu qua chưa mà trời mưa tầm tã chiều mờ sương hối hả giục vào đêm. mưa bay bay ướt đẫm mái tóc mềm, Mây giăng lối phủ trọn niềm nhung nhớ... Đêm lạnh giá len vào từng hơi thở


Thu nhớ
Gió Thu dìu dịu mơ màng Ru em say giấc mộng vàng đêm đêm... Sông Thu lả lướt, êm đềm, Biếc xanh như dải lụa mềm dấu yêu. Hoàng hôn tím thẫm sắc chiều, Gợi lòng vương vấn thật nhiều... Thu ơi...


Nhớ mùa thu
Thu vừa chớm nhẹ như làn gió thoảng, Giọt mưa ngâu ngậm ngùi rơi lãng đãng. Mấy khóm cúc quỳ chúm chím đơm bông, Một sắc vàng mờ ảo giữa hư không... Mà mê đắm tận cõi lòng đến thế..! Chức nữ, Ngưu lang sụt sùi rơi lệ
