- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Tháng Tám
Ta rong chơi giữa chiều vàng tháng Tám... Nắng trải dài, mây lãng đãng trôi xuôi. Những hàng cây xào xạc lá vàng rơi Hương hoa sữa đọng bờ môi thoang thoảng... Gió liêu xiêu tiễn một chiều hoang vắng,


Buồn ơi!
Lạy Trời ngưng đổ mưa tuôn Cho vơi dòng lệ u buồn đêm đêm. Mưa rơi rả rích bên thềm, Tả tơi, xơ xác nỗi niềm tâm tư... Khung trời ướt đẫm, âm u Mưa như tiếng nấc giữa Thu lạnh lùng.


Chiếc lá
Âm thầm nhặt lá vàng rơi, Thả hồn phiêu lãng về thời dấu yêu... Chiếc này mới rụng ban chiều, Vào khi hai đứa thả diều cuối thôn.. Chiếc này rơi xuống muộn hơn..


Tháng Bảy
Ta đợi thời gian... như Chức nữ, Ngưu lang chờ tháng bảy! Tìm đôi môi run rẩy đã nhạt nhoà theo bao giọt mưa ngâu.. Vừa sang thu nên tiếng khóc ve sầu Thêm thổn thức nghẹn ngào trong nức nở,


Bến sông xưa
Em có quay về bến sông xưa..? Nơi mình thường vớt mảnh trăng thơ, Đêm đêm lờ lững đầu con nước, Sóng khẽ mơn man vuốt đôi bờ… Những khi trời đổ cơn giông tố, Mình vẫn hẹn hò dưới cơn mưa.


Miền Trung ơi!
Miền Trung ơi...! vết thương cũ chưa lành... mà bão tố lại tung hoành thêm nữa, Rồi người người lại chìm trong lam lũ, Khi công trình còn dang dở.. ... chợt tan hoang.


Bờ vai
Cho em mượn một bờ vai Để em quên hết đêm dài cô đơn... Bên anh chia xẻ vui buồn Được thương, được nhớ, được hờn vu vơ Lời yêu dịu ngọt câu thơ Nụ hôn cháy bỏng trên bờ môi em
