
- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Vô đề
Sao bất chợt như chân chồn, gối mỏi... Thấy dòng đời qua sương khói mênh mang! Ta thả hồn theo làn gió đi hoang, Trôi vô định giữa mơ màng, hư ảo…
Tình mơ
Anh mơ… mơ một vòng tay, Vòng tay da diết tháng ngày yêu thương Môi mềm ngào ngạt tỏa hương Tóc mây lả lướt giọt sương mắt huyền... Tiếng em thủ thỉ, ngoan hiền,
Về đi em!
mình rủ rê nhau về ngày cũ đi em gió giật mái tranh, lóng ngóng đôi tay bụm ánh lửa đèn. dầu không đủ ngậm ngùi cùng trang thư dang dở tờ giấy mỏng manh em đưa hôm bữa nhập nhèm xanh,xanh màu mực Cửu Long .
Bài thơ cho em
Bài thơ này anh viết tặng cho em, Dẫu thời gian là liều thuốc lãng quên. Sẽ xoá vội những nỗi niềm xưa cũ... Nhưng con tim vẫn cứ hoài nhắc nhở, Câu hẹn thề còn dang dở hôm nao...?
Mưa phùn....
Giăng giăng trời đổ mưa phùn... Đưa anh về chốn nỗi buồn không tên. Đông này anh chẳng có em, Để thương, để nhớ... để ghen, để hờn…
Anh là...
Anh là mảnh trăng thu, Treo giữa vườn cổ tích... Và người anh yêu thích, Được gần anh đêm đêm! Anh là làn gió êm, Vuốt ve tà áo tím, Hôn bờ môi chúm chím... Nồng nàn trong yêu thương!
Cô giáo vùng cao
Chẳng ngại chi những nẻo đường gian khó Em băng rừng đem cái chữ về đây. Tìm yêu thương trong cặp mắt thơ ngây, Luôn rạng rỡ giữa tháng ngày trên lớp...



