- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Ảo ảnh
Có lẽ thế, đời ta là sương khói quên yêu thương nhưng vẫn cứ yêu thương có không em, khi hứa suốt quãng đường anh Phạm Lãi, em Tây Thi khờ khạo....


Thu ơi!
Nàng Thu nỡ bỏ đi rồi Mà chưa kịp thốt nửa lời từ ly Hay là Thu dỗi hờn chi... Nên em chẳng nói câu gì với ta.. Rặng quỳ vàng rực hôm qua


Chiếc lá mùa Thu!
Cây bỏ rơi mấy chiếc lá đang cười Ô Thước gãy, Thu đã vào độ ngấu Những lão cây vươn cánh tay xương xẩu Xua lũ quạ đen tan tác giữa khung trời


Ngẫu hứng
Gom hoàng hôn anh xếp vào đáy túi Lốm đốm đêm xen lẫn giữa chiều tà Em là em hay một chút mơ hoa Hồn nhiên nở giữa đời ta tuyệt phẩm...


Thoảng như...!
Thoảng như vài giọt nắng vàng Bình minh thỏ thẻ gọi đàn én bay Thoảng như làn gió heo may Sầu thương lá đổ đã quay về trời...


Say!
Mưa buồn cùng chén rượu cay, Sao lòng muốn uống cho say thật nhiều! Chuyện tình mãi mãi cô liêu? Dẫu tim muốn nói bao điều với em...


Nụ hôn của đêm
Hai chúng ta vẹt gót giữa tình nhau Nào ngờ đến mai sau Chuyện yêu đương chép thành trang sử Anh cắm cúi ngược theo triền quá khứ Lặng lẽ xới đào... khảo cổ nụ hôn đêm...
