- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Một ngày vắng em
Một ngày thiếu bóng hình em Anh hun hút gió triền miên thở dài... Tương tư chất nặng bờ vai Con tim thấp thỏm miệt mài ngóng trông


Tình trăng
Ta thả hồn thơ thẩn giữa vầng trăng... Đêm sóng sánh một sắc vàng huyền diệu Gió mơn man nhẹ lay hàng dương liễu , Rồi vô tình xoa dịu nỗi cô đơn... !


Nếu còn ngày mai
Lâu lắm rồi phải không em? Ngày đời mình còn le lói ánh dương Chút chiều hôm chưa lẫn vào bóng tối Ta hát ca nhảy múa giữa hồn nhau Tim gõ trống xôn xao, nụ hôn hàng thế kỷ...


Mưa đời
Mây phủ kín bầu trời trận mưa đời xối xả trái tim ai tàn tạ vỡ vụn cùng mây mưa... Ta tìm chút nắng trưa long lanh bờ môi mắt ánh sao trời hiu hắt


Bình minh
Bình minh vừa chợt hé, Nhè nhẹ ở đằng đông. Không gian nhuộm sắc hồng, Dòng sông bừng tỉnh giấc! Núi hiền hòa chân thật, Xanh thẳm phủ sắc vàng Giữa trời đất mênh mang...


Nếu còn ngày mai...
Lâu lắm rồi phải không em? Ngày đời mình còn le lói ánh dương Chút chiều hôm chưa lẫn vào bóng tối Ta hát ca nhảy múa giữa hồn nhau Tim gõ trống xôn xao, nụ hôn hàng thế kỷ...


Tà áo Tháng Ba
.....chạm tháng Ba... có gì lạ không em? Cánh đồng thân quen cánh cò bay lả lướt Thương tấm áo, nàng Bân gieo mộng ước Chút lạnh cuối Xuân tím thẫm cả cung hồn....
