- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Hồn quê!
Tôi về đong đếm Hạ xưa, Bon chen hứng bát nắng trưa để dành. Thập thò bên lũy tre xanh Buổi nao trốn học tranh giành tiếng ve…


Khúc hát xuân
...Chim ơi đừng bay nhé... " Tiếng em ngân nhè nhẹ Khi chiều buông mênh mang Ta bẻ cụm nắng vàng Kết thành chùm hoa mộng Ghép hồn thơ cháy bỏng Vào lời ca yêu thương….


Vòng tay yêu thương!
Rộng vòng tay yêu thương Khi ta còn hơi thở Đường đời như sóng vỗ Đưa nhau về hư không… Sẽ chìm vào mênh mông Trôi giữa lòng vũ trụ Linh hồn quên hay nhớ Mẩu niềm vui xa xôi...?


Lời tự tình của gió
Mây chiều chầm chậm bơi vào núi Hương gió ngại ngùng lẩn quanh đây Tóc ai óng ả theo lòng suối Rót xuống dòng đời giọt men say...?


Nỗi niềm thi nhân
Gã thi nhân đã gieo vần lạc lối, Giữa dòng đời đầy sương khói hư vô Bụi thời gian che phủ cả lời thơ Vần điệu héo giữa mịt mờ vô vọng...!


Lối ta về...
Trong giấc ngủ thật say Gối mơ giữa vòng tay bè bạn Vời vợi nắng, kết đường trần nghìn vạn Chốn cũ ta về ký ức xa xăm...


Tà Đùng!
Mây mỏi gối tựa lưng vào vách núi Tà Đùng nghiêng, xanh thẳm giữa nền trời Ảo mờ sương giăng bủa khắp nơi nơi Vầng gió mát đong đưa cười vẫy gọi...
