- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Máu tôi thẫm màu
Tôi chịu được bao nhiêu đau đớn? Tôi chấp nhận được bao nhiêu sự thật? Nước mắt cuộn qua tim ấm như máu, thẫm như máu của một người bị thương - Người đó là tôi!


Không ngủ
Đêm gầm rú không ngủ Tàu rít từng cơn Ruột quặn từng hồi Anh đã đi xa, có lẽ không bao giờ ngoái lại Như cơn gió mùa đông mỏng dần sau sườn núi


Con và cha mẹ
Bế con lần đầu đóa hoa vừa nở, thiên thần Bé xíu mà thật lớn lao Là cả một vùng trời, non nước, mây cao Con là con, con là tất cả Ngọt ngào Giọt sữa thơm đọng làn môi xinh cánh đào rung gió sớm


Tà áo trắng
Hoa nở đón mùa Xuân rực rỡ Nắng nhẹ buông mành Sương lớt phớt bay Tay nắm bàn tay Tóc đùa lay gió biếc Tiếng cười tan Bay vút từng cao Phố xá xôn xao Nhựa sống dạt dào.


Tận cùng của chia tay
Muốn ôm vào vòng tay Muốn ngả đầu gối ngực Hương vẫn còn men say Cây đã quả chín cành Cầu đã chùng mấy nhịp Thế mà mình chia tay


Nước mắt từng cơn
Đừng nghĩ nữa, Nước mắt ào lên ngực tràn mi mắt đã sưng Những khát khao không về trăn trở Chỉ còn niềm yêu thương rộng mở Muốn ôm vào lòng, Người, tôi và quá khứ khi tình đơn sơ với những ước mơ bình dị


Những cuộc chia ly
Có những cuộc chia ly Xuyên lặng lẽ một đời *** Người hỡi người im lìm như thể Sóng không về Biển đứng trong đêm Bấy nhiêu năm Vạn ngàn hơi thở
