- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Màu xanh kỳ lạ
Ôi màu xanh kỳ lạ Xanh mượt mà Xanh khắp mọi nơi Xanh từ bình minh cho đến khi hoàng hôn lấp ló cuối trời Ngỡ xanh trốn đi đâu trong ánh chiều chập choạng Không… không… không


Đồng đội
Anh! Chiến tranh qua, Chất độc màu da cam đã nhòe trong sắc lá * Gió biếc vươn xa Nắng rải thơm nồng... Sao chẳng hết bồi hồi Sao chẳng hết ngóng trông? Khóc ư anh? Một áng chiều cháy muộn Nén nhang trời, khói cuộn chín tầng mây.


Phía bên kia địa cầu
Bão cuộc đời ấy. Khi nắng trưa gay gắt rọi, khi đôi mắt cô chủ quán lấp lánh ngàn tia giông tố là khi mặt trời nhú lên phía bên kia trái đất. Ngày mới bắt đầu. Praha, thủ đô của Tiệp Khắc lộ dần trong ánh ngày sáng tỏ.


Chuyện tình
Em kể chuyện tình Anh biết không anh? Mỗi dòng ngang - một dòng nước mắt Mỗi ý thơ - một cơn thắt lòng. Em kể chuyện mình Ngày xưa trong trắng Khi trăng biết buồn lơ lửng giữa trời xanh Khi nắng mỏng manh


Kỷ niệm khóc
Em nhớ anh nước mắt tìm về nức nở Em nhớ anh chẳng muốn làm gì chỉ khóc Lớn rồi, đâu chờ ai an ủi Xa rồi, lăn lóc một mình thôi. Anh đã đi không em lặng lẽ


Những chuyện chưa biết hết
Nhìn cái mặt nó sao thấy ghét. Cười suốt ngày. Cặp môi đầy, răng trắng muốt nổi bật trên khuôn mặt dài, da nâu. Nó đấy. Cái thằng bạn trong lớp học nghề của mình. Chẳng hiểu sao nó lọt vào đây. Đi đâu, ở đâu nó cũng nổi bật lên như một đóa hướng dương giữa đống cỏ bụi xụi.


Khi ánh sáng toả hai chiều trái đất
Mấy ngày nay tâm hồn mình xao động quá, gặp lại trò cũ, bạn cũ... nôn nao, cồn cào, như thể trái đất ngược chiều quay! Khi mình được xem ảnh của các em chụp lúc còn nhỏ, khi lớn lên và trở thành cha mẹ... Nôn nao, cồn cào. Trái tim nghẹn ngào, lồng ngực căng căng và mắt ưa ứa nước.
