- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Công viên
Mây xám cuộn lớp trên tầng dưới Gió lạnh se chợt nắng chợt mưa Tre ngả mình hất tung vòng sóng trắng Khách lãng du một mình đứng lặng


Không đề 2
Nắng hoang mang tìm sắc vàng thu Gió lạnh chu du không phương hướng Mây trắng bay lạc đường về quê mẹ Đêm chẳng muốn về ngày lưỡng lự không đi.


Sự thật
Gió vẫn dạt dào thế ấy Cây vẫn ngả nghiêng như vậy Trong nắng soi vàng dậy Ta ngỡ chúng cười Hớn hở hây hây Mây xám quệt ngang trời


Nụ hôn chia tay
Hoàng hôn ngả mình bên sông tím Thành phố lim dim Nụ hôn đầu chìm … loang sóng nước ... Môi đỏ lựng Con tim dừng, Không thở ... Hai năm tình thầm Nụ hôn không có cả trong mơ. Đêm bồi hồi nhớ Giấc ngủ trong màu tím Nắng sớm về Đỏ lịm Nụ hôn còn trên môi


Gặp anh
Gặp anh vừa tuổi hai mươi Mắt xanh, xanh cả góc trời! Khi màn đêm buông lơi Là lúc em chờ đợi Anh đến chơi Lời hát thì thầm


Giọt thơ
Câu thơ yêu anh viết tặng trên trời Mưa rơi ... nước mắt ướt thềm nhà em! Thềm nhà em lá hoa xanh rủ bóng Ghế vắng không người ... anh có ghé thăm?


Không đề
Nước mắt trào mi chẳng biết tại điều gì đời buồn vui nhiều quá khóc cho lòng nguôi ngoai? Nhớ mình hay nhớ ai tuổi thơ xa xôi lắm thắm xanh một cánh đồng mái lều nghiêng bên sông. Thời gian trôi mênh mông
