- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY
Anh là
Dường như gió đã về Dường như trăng đã lặn Nước nặng mình trong giọt Lúa trở mình tách bông Bụi lau hay tóc mềm? Nắng hồng hay sương thở? Ôm vào lòng em nhé
Có anh và em - có biển với trời
Nếu có ngày xám lạnh trái tim em Mây giăng khắp, cây rũ cành, nghiêng gió Và thật xa, mặt trời mềm như một vầng trăng nhỏ sương khói mịt mờ, xin hãy gọi tên anh! Xanh biếc xanh, những ngày hè bên cỏ Hồng thắm hồng, những hoàng hôn trên phố
Giấc mơ cuối mùa
Tháng mười một mùa thu còn không nhỉ? Nắng vẫn trong và gió lạnh chớm về Anh vẫn đi, phiêu du miền đất lạ Em ở nhà – đóa hoa ngắt bỏ quên…
Đời vắng em
Tôi chạy về gục trong căn phòng nhỏ Em đi rồi, Em! Bên ấy, sau đại dương Ngàn trùng núi, ngàn trùng mây ngăn cách Đời vắng em, đất lạnh không em! Trời vẫn xanh màu áo thiên thanh
Gửi bố
Bởi đêm là ngày nên đêm không về với bố Bởi ngày là đêm nên bố cũng chẳng có ngày Chỉ có bố thôi, một mình trong tĩnh lặng Vô biên, không bến không bờ Thời gian cũng chợt là mơ Không gian cũng ngỡ thành hương gió mùa
Viết tặng cha ngày vui
Cha có thấy một tia nắng nhỏ Vừa chạm bờ vai, vừa thơm vào má Cha có thấy một giọt mưa sa Vừa ngân nga bài ca sinh nhật Và ngọn gió nồng nàn hương mật Ngọt như dòng sữa thủa xa xưa
Cha tôi
Gần chín mươi năm về trước, trong một làng quê hiền lành chăm chỉ, dưới bóng tre xanh rậm rì dày đặc, trong mái nhà nóc rạ thơm vàng suộm nắng, cha tôi ra đời. Cha tôi! Người là thầy giáo, người là cha hiền chăm sóc con cháu chẳng quản khó khăn.