- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY
Ảo
có những lúc em đắm mình trong ảo nước mắt rơi hay vũ điệu mưa ngàn? Có những khi em trốn vào vô thực Để nỗi buồn nào cũng hóa hư vô Em là thật, trái tim hồng không ngủ
Giấc mơ đêm
Anh hôn em Anh ôm em Trong mơ, đêm tĩnh lặng Chỉ có ngọn gió. Bay thật sâu trong lòng bão đổ... Anh hôn em
Mong manh
Em có hay Trăng khi tròn khi khuyết Gió khi hiền, khi dữ quét lung tung Vòng tay ôm khi ấm nồng, khi lạnh buốt Đất mới thơm hạ về, nay đã mục lá vàng rơi.
Thành phố hiện trong mây
Em muốn là mây hay là nắng sớm? Anh muốn là trời hay điện sáng long lanh? Thành phố đón ngày trong màn sương trắng đục Nôn nao Hạnh phúc tới thật gần.
Trở lại với đời
Tóc cứng lung tung Che vầng trán nhỏ Mắt quầng sâu Xanh xạm dày vò. Bao gian khó người ơi Thương vời vợi. Xin trả lại đời Những lỗi lầm xưa gian dối Xin trả lại trời
Cơn mưa
Mưa bỗng rơi Trời mênh mang buốt lạnh Lá không kịp vàng Xanh xao nuối tiếc Những chiếc ô buồn Tuôn nước mắt Gió hắt ngang dòng Trong vắt nỗi đau Chẳng biết tự đâu
Kỷ niệm một chiều Sài Gòn
Hôm ấy Phương Thủy được "gặp" Sài Gòn trong chiều lộng gió - ngọn gió nghịch ngợm vui tươi tò mò ùa ạt bay khắp thành phố - ngọn gió đậm hương muối biển - ngọn gió thơm mùi xoài, ngọt hương dứa chín - ngọn gió nồng hơi thở của mấy triệu con người,