- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Kìa thu!
Bạn tôi - những người con gái trẻ những người vợ, những người đang làm mẹ mỗi người một sắc vẻ, tài ba. Chiều nay nước mắt tràn nóng bỏng khóc cho đời đau khổ những chia xa khóc cho người đi - những người chồng của họ


Cái tên Văn Hoại
Chúng tôi sà vào quán theo nó. Biền hiền như đụt ngồi dúi vào một góc ấp úng: - chào em. Hôm nay… các bạn anh khát nước quá… „khát“ – tôi nghĩ thầm – sao không nói luôn bọn anh vừa ăn mắm ruốc kho mặn, đái khai… hì hì hì…


Trăng lên
có một vầng trăng nấp hoài sau vách núi trăng xấu hổ sợ bóng mình rung động nước non những ngọn sóng kiên nhẫn lăn tròn lăn tròn những chiếc thuyền bỏ neo


Chín rục
Một chùm hoa thật lạ vươn lên giữa bụi cây cỏ bên hồ. Mình với tay níu một bông lại gần để ngắm. Không ngờ cả một chùm hoa to đổ vào tay. Bần thần mình cầm nó trên tay. Thân của nhánh hoa cứng, chắc như gỗ cây già...


Cảm xúc mùa thu
Tôi nghe con sóng vỗ một góc nhỏ trong tim Tôi nghe tiếng chim hót lá reo một góc vườn Thuyền sắp về bến đậu Anh cười trong nắng xanh


Phía bên kia địa cầu
Bão cuộc đời ấy. Khi nắng trưa gay gắt rọi, khi đôi mắt cô chủ quán lấp lánh ngàn tia giông tố là khi mặt trời nhú lên phía bên kia trái đất. Ngày mới bắt đầu. Praha, thủ đô của Tiệp Khắc lộ dần trong ánh ngày sáng tỏ.


Tình yêu của thuyền
Có con thuyền được nước nâng niu Sóng dịu dàng đẩy đưa bờ bến lạ Có một ngày tình trao tha thiết Ôm nước vào lòng thuyền đắm sông sâu. Anh dấu yêu, tình mình có vậy Đau khổ tìm về khi đã ở trong nhau?!
