- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Con nhớ lấy chồng
Thuở nhỏ quấn quít bên Thơ Yêu ai lớt phớt hững hờ nắng đông Mẹ dặn con nhớ lấy chồng Dựng căn nhà nhỏ bên sông … mà tìm Thơ văn trải hết nỗi niềm


Tìm thơ chiều mưa
Tôi tìm thơ, một chiều mưa Công viên vắng lặng, lưa thưa bóng người Hoa xuân lấp lánh nụ cười Chồi non hé mở chào mời ý thơ Chim non tập hát vu vơ Người ơi người ở ý ơ đừng về


Trăng say
Trăng ngất ngưởng cười lăn sườn núi Gió vùi đầu xô cuốn mây bay Em xòe tay cong ngón vuốt Phím đàn run Rượu chảy Ướt bờ mi Nước mắt rơi


Sóng
Em kể anh nghe chuyện bờ cát trắng Hoang vu Một ngày xanh lỡ đem lòng yêu sóng Phiêu du Ngỡ vỗ về ngàn năm tình Ấp ủ Ngỡ muôn đời quyến rũ, Không xa Một sớm mùa đông có con tàu lạ Cập bến rồi đi, cuộn sóng theo cùng.


Em
mỗi ngọn sóng trào tung bọt trắng mỗi cánh chim chao nắng gọi mùa là em đấy ngàn lời muốn ngỏ trời xanh ơi xin hãy thả mây về! cho tóc em bay! cho ngực phồng hơi thở!


Chùm hoa của mẹ
Hoa rực rỡ tô niềm vui của mẹ Trắng là đêm trăng biết ngủ êm đềm Đỏ là nắng, một chiều xuân phớt nhẹ Búp xanh non, mai sớm con về Mỗi đóa hoa, một câu thề bố gửi Yêu dấu ngàn đời anh hiến tặng cho em


Gặp gỡ
Nhạc chảy vào đêm Tan trong bóng tối Ánh điện trôi, vuốt nhẹ con tim Hy vọng lung linh ẩn chìm tím, đỏ. Tôi bước vào sàn. Ánh mắt chạm người đàn ông, góc nhỏ. Tóc thẫm màu. Mắt thẫm màu,
