- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY
Con thuyền thần tiên
Mẹ thân yêu, con thuyền nào đưa mẹ Cập bến bờ nơi bố của con Để vuông tròn cho con là hoa nở Cơn gió hạ òa về trong tiếng khóc Con chào đời, trong vắt một niềm vui! Bố ẵm trên tay Mẹ ngắm nhìn con đỏ
Cà phê một mình
Cháu mong cô chỉ uống cà phê một mình khi chiều soi tia nắng ngả vào lòng êm dịu. Những nghĩ suy dìu nhau về chốn nghỉ cho chiều - hy vọng thắm màu xanh
Quán đêm và tôi
Phố ăn đêm đèn sáng bên đèn Vai dựa vai, mái đầu nghiêng, tóc thả Chén rượu nồng ai chấm làn môi Ai chẳng uống cũng say, nhìn đắm đuối Cho bồi hồi, tay chạm khẽ bàn tay ...
Tám năm
Tám năm rồi Mẹ vẫn tròn như vậy Áo vẫn xinh như hoa mướp dịu dàng Bố thêm hồng hào, không gầy như thuở nọ Con vẫn đen nhặt gom nắng gió Tóc lòa xòa sóng biển vẫn còn hương
Yêu em
em ơi có một mùa thu mình chia tay nhau trả hạ về góc nhớ những bài thơ xinh, những mẩu chuyện hiền mới nở tươi Búp Trên cành * ríu rít một tập san tên chị, tên em đẹp thơm mùi giấy mớ
Dịu cơn bão lòng
Giữa trời Âu Tiếng đàn bầu Réo rắt Ghi-ta dập dìu Anh hát dân ca Chị ngâm thơ Đưa con về đất Việt Nắng tháng bảy chợt đằm hương tha thiết
Cơn bão tháng Bảy
Bố mẹ ơi tháng bảy lại về Nhớ khi xưa căn nhà rung trong gió Bão đổ dập dồn, quét tung ngói đỏ Bố vội vàng kéo gỗ che ngang Và thủa ấy, con mười lăm mười bảy