- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Con đi
Con đi rồi Mẹ bỗng ngồi Trong nỗi nhớ Và nỗi buồn chợt nguyên hình không trốn nữa. con đi rồi Gió vẫn còn Níu cửa Và tiếng cười vỡ vụn ở sau gương.


Sự tích một bài thơ
Cái lạnh cuối năm giấu mình trong màu xanh dịu nhẹ. Ông mặt trời xa vời vợi phớt một sắc vàng trong suốt lên những cành cây khẳng khiu đã đóng mình ngủ đông. Những thân sồi cũ kỹ nâu thẫm hay những hàng bạch dương trắng bóc kiêu sa, tất cả đều trơ trụi. Mùa đông xứ Âu.


Chùm thơ: Mẹ và Con
Phương trời ấy thật xa xăm Người đi khuất nẻo những năm tháng dài Song thân quạnh quẽ sớm mai Ra vào ngọn gió bay bay trước đèn Chẳng quan tâm vận sang hèn


Chúa Tuyết
tuyết trắng tinh khôi từng bông nho nhỏ tuyết ngự cả đất tuyết trôi cả trời phải tuyết là em? anh thời núi biếc anh dòng sông sâu anh biển dạt dào


Thơ tặng người không quen
Chỉ có thơ em tặng đời Chỉ có nỗi buồn trong im lặng Và niềm vui, những niềm vui nho nhỏ Như mưa bụi bay chẳng đọng lại bao giờ. Chỉ có mờ trăng, sương lạc bạn Ngọn gió gầy xoắn quanh vách đá


Dặn con
Còn lâu nhé, con gái của cha* Lời tiễn biệt chưa về kết nụ Cha vẫn nói, vẫn cười, vẫn chuyện trò rôm rả Vẫn ngắt lời "thôi nhé, cấm cà kê" Và những chuyện mắm dưa hành kiệu


Con ngoan nhé!
Mẹ đã đi xa, Lời chào vĩnh biệt Bay qua nửa vòng trái đất đến bên con Vọng vang Giọng nói dịu dàng Dỗ dành con từ trong bụng mẹ Con ngoan nhé Chớ buồn nhiều nhung nhớ Khóc làm chi xin hãy ngẩng đầu Lo cho mình và con cái về sau
