- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY
Tháng Tám tròn
Tháng tám tròn xoe Trăng đón gió Bưởi ngọt, táo thơm hồng đỏ lựng Trẻ mắt tròn trong veo như nắng Trái thị thơm thũng thẵng đến trường
Mùa thu hôn em
Em cứ tưởng mùa thu không về nữa để nắng buồn chảy ướt các dòng sông Em cứ tưởng lá không vàng nữa để xanh mỏi mòn, hao khát những đổi thay Em cứ tưởng sương sẽ ngừng bay để mơ hồ đọng trên cây quả đắng và Em cứ tưởng hương thầm không vương vấn
Nụ hôn hoa cúc
Tháng tám Thu ngập ngừng bên cửa Cúc nồng nàn hương ... Giọt sương rơi! Chạm. Nụ hôn vàng run rẩy. Lá xanh mềm ... Ngả mình trên đất
Hoa muống biển
Ta quen nhau một chiều vắng lạnh Gió không thổi chỉ ngập ngừng rung cành lá Nắng trôi xa, Mây tần ngần đứng lại Hoa muống biển chạy loang bờ bãi Tím dịu dàng Man mác ngút triền đê
Ò ó o
ò ó o con gà gáy sáng gọi xóm làng (trong đó có cha) tỉnh giấc nồng, trời đã hồng bên cửa hoa đã thơm, cánh mở xoe tròn ò ó o con gà gân cổ dậy thôi nào, ai đó ngủ quên
Có khi nào anh?
Em muốn trao anh một nụ hôn sâu Hút hết khổ đau những ngày anh còn trẻ Cả những ngày anh còn thơ bé Mẹ không về, bố đã bỏ ra đi. Những vết máu loang, những vệt bầm tím đỏ Bàng hoàng, bóng đen níu chân về góc nhỏ
Tám mươi sáu có dư
tay sõng túi quần lưng đứng thẳng băng gái mười tám đôi mươi còn tị nạnh nói nhỏ thôi "mông vẫn còn căng lắm cổ thì tròn, chân trắng, bắp thon" mẹ của tớ không hiền cũng chẳng đanh