- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Em có thấy
Em có thấy trong những làn mưa sa Giọt nắng hồng của ngày qua đọng lại Em có nghe trong lời buồn sóng hát Nhịp hò khoan thuyền vắt lưới ra khơi. Em có thấy khi mùa đông lá rơi


Quê
Người đi xa, quê nằm trong nỗi nhớ Những bờ sông xanh Những thảm cỏ bạt ngàn Những cánh chim chiều chao không biết mỏi ... Tôi gói vào tim, bọc gọn gàng trong Nỗi Nhớ


Đêm thức
Mây vẫn trôi, Đêm bồi hồi không ngủ. Con chim non vùi mình trong tổ Rúc vào lòng, nghe ngóng, hanh hao. Có giọt sương nào lăn cỏ ướt Có giấc mơ vội bước mong manh.


Căn vườn sau cổng
Em không muốn khóc. Em không muốn nghĩ tới một lần nữa em sẽ buồn như thế nào khi anh đã ra đi Không chỉ vì em sẽ một mình đơn lẻ mà cũng vì em biết, nơi anh đến - nơi đó trống rỗng Trong anh trống rỗng.


Con đường
con đường nhỏ, mỏng manh từng thanh gỗ nép vào nhau đi về hướng mù sương bỏ lại sau lưng mấy thùng thư mòn mỏi


Tiếng lòng trong đêm
Có những loài hoa chỉ nở về đêm Có phải chăng đã duyên cùng bóng tối một nụ hôn đã trao từ muôn thuở Hẹn kiếp này hoa chỉ nở bên trăng? Anh có hay trong ánh đèn dầu chập choạng


Thời gian quên lối II
Xin một ngày thời gian quên lối Xin một ngày đời không bước vội Cho ta về với trái tim ta Và thật xa, quay về dĩ vãng Sữa mẹ thơm, trắng muốt, Ngọt ngào
