- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Em
Em vẫn viết tặng anh bài thơ Em vẫn đứng tần ngần bên cửa Mặc gió lùa, chiều loang ẩm ướt Mái tóc buồn buông trĩu bờ vai. Vẫn là em, môi má chẳng nhạt phai Còn ấm hơi anh, còn đằm hương rượu đỏ


Em đến thăm anh
Em đến thăm anh chiều mưa buốt lạnh Bàn tay run, khung cửa sáng ánh đèn Anh đón em, một bóng mờ, hư ảo Quá khứ chập chờn hằn nhăn nếp áo


Thơ đến thăm anh
Thơ là hoa của tâm hồn anh nhỉ Là tuyết rơi trong giá lạnh đông về Để tinh khôi của lòng mình lắng đọng Để se buồn, nhơ nhớ bóng người đi… Thơ là nắng sau những mùa trĩu quả Ngọt và thơm hương vị đất trời


Chờ
Cây đứng chờ, Đêm bạc hết cả mình Ghế vắng không người Chiếc bàn con cô quạnh Noel về Em có về không nhỉ Anh đứng chờ Quên hết một thời xuân.


Thơ về nguồn
Bố đọc thơ con Ôi! Nước chảy về nguồn. Một nửa vòng đời. Một nửa vòng trái đất. Con sinh ra khi trăng vừa đi ngủ Khi mặt trời chọn sắc đón bình minh


Tạm biệt con
Tạm biệt nhé con gái yêu của bố Xin đừng thương, đừng tiếc quá nhiều Ngày mai, ngày kia và cả những ngày sau, sau nữa Không có cha cười, đôi mắt nhỏ long lanh Không cầm tay, sao con về rét lạnh


Thơ tình người con gái
Anh đọc nhé, thơ tình người con gái Xa nhà, xa những ước mơ xưa. Xa tuổi mười lăm, một thời xinh thiếu nữ Ong bướm dập dìu, sen, sứ ngát hương đưa Xa những chiều, mưa hát mái tranh thưa
