- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Ai trồng cây si
Ước gì em biết được ai Ước gì Người tỏ một hai câu tình ước gì trở lại Thái Bình Chia năm sẻ bẩy thân mình, em yêu.


Khoảng trống không tên
Tôi chạy giữa sa mạc Chờ nắng rơi vào tim Mắt ráo hoảnh Lặng im Khát khao không tìm về Đau thương cũng đã bỏ ra đi Con tim thản nhiên Không nghẹn ngào run rẩy


Ước
ước là hòn phấn tay em dẫu mỏi mòn chết dần trong giây phút là mưa rơi gót em nhẹ bước là hơi chiều chạm ấm làn môI ước là giọt nắng gối bờ vai


Xin đừng trách
Em cứ trách anh không về với cỏ Để sương một mình lấp lánh soi trăng Những khát khao dâng lên từ đất Kết nụ hôn … rơi vỡ trong đêm ! Em cứ trách anh – mưa ướt mùa xuân


Rơi
Ta biến thành lá mỏng tang thành nắng mỏng tang rơi trong tay ngọn gió phiêu du Bạn của ta là những gì không tưởng là vui thú đớn đau


Mùa đông
nắng nhẹ như bông tuyết bồng bềnh như lụa trời thắm xanh mây sà ôm mặt đất gió thì thầm ru ngàn hoa ngon giấc chiều nhẹ nhàng con tim hát ... mùa đông!


Trăng treo ngọn gió
Chị là bông Sen Nghiêng bên búp Súng Hồng xen vào tím Trắng ẩn cùng xanh. Thơ vẽ bức tranh Treo vào ngọn gió Cho khu phố nhỏ Ngọt ngào hương Sen
