- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY
Quê hương lạ
Cái đầu tiên đập vào người là nóng và ẩm, hoàn toàn ngược lại với khí lạnh trong máy bay. Tiếng ầm kéo đến dần dần, đó là một âm thanh rì rầm bám theo tôi suốt ba bốn tuần, không ngừng.
Mùa thu nở hoa
Mẹ ơi mùa thu rơi xuống nước Cá cũng chìm trong những suy tư Sóng bỡ ngỡ tưởng mình thêm tuổi Cỏ lá, rong rêu trôi nổi ướt dầm Gió âm thầm thương, chiều buốt lạnh.
Anh không về nữa
Thật rồi đấy, anh không về nữa Em một mình ôm ấp con thôi. Gió đã đổi mùa Sương đã chìm, lá rụng. Tháng bẩy mùa mưa Quãng đường đời trơn ướt Em vịn vào mây
Không em
Chiều lãng đãng rơi Sương đổ bốn bề Anh một mình Hụt hẫng giữa từng không Chống chếnh hư vô Chim lạc bạn Những mái nhà xiêu Những cọc giậu gầy nghiêng mình trơ trụi Con đường xám lạnh lẻ loi
Em về đây bên anh
Em bỏ lại sau lưng Biển mênh mông sóng vỗ Bỏ hoàng hôn lộng lẫy Tím hồng ngợp chân mây. Con đường rợp bóng cây Dẫn em về nơi ấy
Sóng đáy sông
“Có khi nào em thấy sóng đáy sông...?“ * Em nghĩ là không, chỉ thấy đời chao đảo Có những nỗi buồn không bao giờ hết Có những niềm vui không bao giờ trở lại Và con người sống trong định kiếp
Không biết để đâu
Tất cả sương mù tím lạnh trong sớm mai Tất cả những lời im lặng không thể thổ lộ Tất cả những gì đã quên Tất cả những gì đã mất Thời gian trôi Quá khứ bất biến Tôi không biết cho nó đi đâu