- NGUYỄN QUỐC VĂN
Xin lỗi cỏ
Tôi xin lỗi Vì đã không ngã xuống Như bạn bè Tuổi mười chín đôi mươi Tôi xin lỗi Cỏ non trong lửa đạn Việt Nam ơi Mây khói đã tan rồi
Tự hào trường Luật thân yêu!
Như con tàu thẳng tiến Lướt sóng Bến Nhà Rồng Giang cánh buồm tri thức Ôm trọn những ước mơ Cuộc đời nhiều gian khó Cần khối óc con tim
Tổ quốc mùa xuân
Những ngày ngược hơi may gió bấc lạnh thấu xương trên cao nguyên Đồng Văn tôi bỗng nghe tiếng khèn người trai Mèo gọi bạn đặc quánh lại như tiếng người đàn bà kêu trong đêm Cà Mau
Quà tặng
Tặng em ngày dại tháng khờ Yêu em bạc tóc đến giờ chưa khôn Tặng em một góc Sài Gòn Khu Tân Cảng với Ba Son liền kề
Vô danh
Khi người ta chào đời Vô danh từ thiên cổ Ai cũng có một thời Có tên và có tuổi Huy hoàng qua năm tháng Như sao băng ngang trời Chớp hữu danh lóe sáng Rồi tắt vào vô danh
Ăn cỗ Tết
Trên chiếc sập gỗ lim bóng láng Sáu cụ già chễm chệ nói chuyện chơi Nâng ly rượu mắt trâu sóng sánh Ngửa mặt lên trời uống cạn một hơi. Mâm cỗ tết bày tiết canh, lòng lợn
Tình yêu
Tình yêu như là đất Như ngày nâng bàn chân Đất điềm nhiên ca hát Những bài ca ngàn năm Tình yêu như là nước Lọc ra từ vầng trăng Từ khát khao mong ước