- NGUYỄN QUỐC VĂN

Phơi nắng
Không muối xát đã xót đêm Chưa nhớ ai đã ruột mềm như dưa Nắng chưa ngún cháy dở mùa Heo may thu đã một thưa vắng người


Của ai
Của ai ta ngỡ của ta Của ta ai cũng tưởng là của ai Thật ra chẳng có đúng sai Của ta ai nắm của ai ta cầm


Hoa mai đá
Cây mai đá mọc giữa hai khe đá Phan-xi-păng ẩn bao gốc mai già Núi ngả bóng che mát mai mùa hạ Đá mùa đông cây lạnh bạc cả da


Sẻ quên nuôi nhớ
Quên là nhớ đến tận cùng Nhớ là đến đận quên không còn gì? Chồn chân là sắp trở về Lá khoai nào giữ lời thề nước mưa?


Người dưng
Có những nỗi nhớ dại khờ Của những người Tưởng mình không khờ dại...Nhớ người Ngay trong khi đang nhớ Nhớ người Trong cả lúc đã quên


Mưa phùn trong mơ
Ai tung phấn lên trời thế Bầu không trắng nước li ti Ai rắc bụi lên gió thế Long lanh lá lúa xuân thì

