
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Đầu đông
Mưa theo gió bấc bay bay Trời se se lạnh một ngày đầu Đông Má em sao bỗng ửng hồng Làn hương nhè nhẹ ẩn trong môi cười
Tỉnh thức
Mỗi sớm mai thức dậy Mở cửa đón bình minh Thấy giọt sương lung linh Đậu trên cánh hoa nhỏ Mặt trời ở trong đó Vạn vật bừng sáng lên
Chuyên chở và chịu đựng
Trái đất sinh ra để chuyên chở và chịu đựng Chuyên chở ta và chịu đựng ta Mỗi hành động của chu trình sống Đều làm đau đến cõi Ta bà Cây xé đất để tạo nên hoa
Tĩnh
Tâm tĩnh lặng cho lòng an lạc Thở nhẹ nhàng để nhận yên vui Mở trang sách thấy chân trời khác Nhắm mắt thật lâu ngộ cuộc đời
Nguồn cội
Ngắm bông hoa đẹp trên cành Ngẫm về đất đã hết mình vì hoa Đất nhăn nheo bởi đã già Ngàn năm đất vẫn chỉ là đất thôi Bao nhiêu mầu sắc trên đời
Đỏng đảnh
Đang trắng như bông bỗng đổi mầu Mưa sầm sập xuống nắng bay đâu Mùa Thu đỏng đảnh như cô gái Vừa mới gật xong đã lắc đầu
Chấp nhận
Chấp nhận đời có sinh có diệt có mất còn và có buồn vui Càng đi càng ngẫm càng nhận biết càng trọng bình an để yêu đời Rồi một ngày thấy cánh hoa rơi



