- NGUYỄN VĂN THÔNG

Thu
Dường như bình minh sớm hơn Cuối ngày hoàng hôn cũng muộn Hàng cây ngả màu xanh cốm nhả những giọt vàng ngát hương Dường như tà áo qua đường


Nhẫn
"Cổng trời khép rồi... Chân Thiện biết tìm đâu?"* Nhẫn đi em ... Nắng ở trong tim Nắng ở trên đầu Rực rỡ quá Hào quang nơi xứ Phật Thời gian chắt yêu thương gạn tinh vạn vật


Giao hẹn
Bạn năn nỉ mượn GIỌT NẮNG VÔ THƯỜNG Tôi bảo nhắm mắt lại và đừng quậy cọ chờ khi ngộ thế nào là không có đến đây tớ tặng chút tơ vương


Bất chợt
Lang thang nắng rót sợi vàng bỗng dưng sầm sập chuyển sang mịt mù Rõ là đỏng đảnh Trời Thu đang vui là thế lại hu hu liền


Đạp xe quanh hồ Tây
Thu ngả nón chào em phượng vỹ Vàng chân trời chị cúc thung thăng Liễu tha thướt nối vòng tri kỷ Gió vô tư kéo áo chị Hằng


Ngâu
Ngoài trời tí tách giọt Ngâu Lúc khoan lúc nhặt nỗi sầu biệt ly Gặp rồi …còn khóc làm chi Xuống đây muốn uống thứ gì,tôi khao Trần gian muôn sự nghẹn ngào Đều tạm gác đấy…lao vào cuộc đua


Ngâu
Ngoài trời tí tách giọt Ngâu Lúc khoan lúc nhặt nỗi sầu biệt ly Gặp rồi …còn khóc làm chi Xuống đây muốn uống thứ gì,tôi khao Trần gian muôn sự nghẹn ngào Đều tạm gác đấy…lao vào cuộc
