- NGUYỄN VĂN THÔNG

Hi hi
Ngày nào cũng ăn diện Để được gọi chị anh Chẳng may Giời hô biến Ta vẫn còn long lanh Cuộc đời như bức tranh Có xanh và có đỏ


Nhận biết
Đau khổ giúp nhận biết Tình yêu hơn hạnh phúc Đau khổ là hạt giống Tình yêu Ai đã yêu và từng ngã gục Cho mênh mông nắng cuối trời chiều


Hoàng Thành
Chẳng được làm vua lấy một ngày Vẫn cùng với cháu ngự nơi đây Áo bào đai ngọc quên chưa vận Vẫn tưởng mình vua ở xứ này


Chấp nhận
Ai mới sinh cũng khóc Lớn lên sẽ biết cười Nụ cười và nước mắt Là hành trình song đôi Trót làm kiếp con người Có lúc khôn lúc dại Có lúc phải lúc trái


Hết thời
Sắp hết thời rồi em quý ơi Chẳng còn len lỏi chỗ đông người Vành đai đã siết đừng lai vãng Kẻo phải nhập kho đến hết đời


Hè - Thu
Cứ thế chang chang mấy tháng Hè Ông Trời đổ lửa xuống làng quê Cỏ cây héo úa đồng khô cạn Nhức nhối không gian ngộp tiếng ve Rồi bỗng một hôm dọc vỉa hè


Mộng
Biển hát ru mình dưới ánh trăng Thiu thiu giấc mộng gặp Em Hằng Đêm rằm Tháng Bảy tròn vành vạnh Hỏi có mấy người được thế chăng
