- NGUYỄN VĂN THÔNG
Yêu
Hồ chưa hề nói tới từ yêu Mà nắng vẫn thương mưa vẫn chiều Liễu vẫn mơ màng trăng bẽn lẽn Chuông chùa vẫn điểm sóng liêu xiêu
Níu
Đừng đi nhé Thu ơi! Đừng hết vàng trên lá Đừng đi đừng đi nhá những áng mây trắng trôi Đừng đi nhé Thu ơi! Trời sẽ không xanh nữa
Ô hay
Tự dưng thôi chẳng khen chê thiệt hơn chẳng tính, rượu chè chẳng ham việc nhà lặt vặt chăm làm thấy người khốn khó cưu mang ít nhiều thích Hồ Tây lúc ráng chiều
Chùm thơ 4 câu: Cảm xúc tham quan bảo tàng
Nhân loại ghi danh giống Lạc Hồng Đường cong chữ S phía Trời Đông Ngời ngời tên gọi thiên niên kỷ Một dải vẹn toàn biển núi sông
Dưới mái trường xưa
Hai đứa bên nhau thăm chốn xưa Hàng cây còn đó nắng đung đưa Tòa nhà Hành chính *còn lưu giữ Kỷ niệm ngày xưa đến tận giờ … ngày ấy em còn bé lắm nhe
Gió bay
Quả khô năm ngoái đương còn Hoa vàng năm mới đã tròn ngọn cây Nắng chiều nghiêng ngả như say Mây chiều xuống tắm Hồ Tây cùng chiều Có đôi trai gái tuổi yêu
Làng lên phố
Làng xưa nay đã thành phường Nhà xây tăm tắp, con đường mở to Nái sề hết kiểu tự do Kéo lê hàng vú phởn phơ bên người Mân cao ha hả nói cười