
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Nguồn cội
Ngắm bông hoa đẹp trên cành Ngẫm về đất đã hết mình vì hoa Đất nhăn nheo bởi đã già Ngàn năm đất vẫn chỉ là đất thôi Bao nhiêu mầu sắc trên đời
Đỏng đảnh
Đang trắng như bông bỗng đổi mầu Mưa sầm sập xuống nắng bay đâu Mùa Thu đỏng đảnh như cô gái Vừa mới gật xong đã lắc đầu
Chấp nhận
Chấp nhận đời có sinh có diệt có mất còn và có buồn vui Càng đi càng ngẫm càng nhận biết càng trọng bình an để yêu đời Rồi một ngày thấy cánh hoa rơi
Cúc Họa Mi
Đã làm mây là phải lang thang Đội cả trời xanh lẫn nắng vàng Có lúc hứng lên sà thật thấp Họa mi trắng muốt cả nhân gian
Có dịp
Hết mưa trời lại cao xanh Nhởn nhơ mây trắng tự mình rong chơi Cúc vàng đón nắng nhoẻn cười Trẻ em đi học người người hả hê
Việc Giời
Đã đành mưa việc của Giời Nhưng mà ảnh hưởng đến người trần gian Khi hứng Giời mưa tràn lan Phố phường ngập lụt xóm làng ngả nghiêng
Vàng
Bồng bềnh trên sóng lá vàng Chiều thu nhè nhẹ chứa chan tình người Nước Nga tắm nắng tháng Mười Trong veo ánh mắt miệng cười ngát hương



