- NGUYỄN VĂN THÔNG
Làng lên phố
Làng xưa nay đã thành phường Nhà xây tăm tắp, con đường mở to Nái sề hết kiểu tự do Kéo lê hàng vú phởn phơ bên người Mân cao ha hả nói cười
Mưa
Mưa rơi rơi Rơi rơi Mưa xói vào lòng tôi Mưa ngoài trời Mưa vào dòng đời Mưa mãi Mưa hoài Mưa còn rơi
Nghiệp
Cả đời gắn bó với vần ôn đôn đôn đáo đáo để sinh tồn Bụng đói cồn cào chân phải rảo tay quờ lục bát, miệng thất ngôn Lúc trẻ bôn ba vì cơm áo về già an phận với phúc phồn
Đầu Đông
Nghe gió lao xao báo chớm đông Phù sa lắng đọng đáy sông Hồng Da trời đùng đục không xanh nữa Mây có buồn không có lạnh không Theo gió đàn chim bay tránh đông
Hoa
Chẳng biết tại sao lại gọi hoa Nồng nàn mê mẩn cõi người ta Mát hơn bàn thạch trong như ngọc Nóng vượt hỏa sơn trắng tựa ngà Kẻ bảo trời cho cần giấu kín
Bán thơ
Đem thơ ra chợ bán rao cóp tiền tính chuyện mua sao trên trời Nào hay ở xứ Nhà Giời bạc, vàng vô nghĩa. Không người bán mua. Tiền là một thứ rất thừa
Vần Inh
Đến Hội thơ Đường vịnh chữ inh Ông nào nom cũng thật đa tình Râu nhiều,tóc ít còn vơ vẩn Ngực lép,bụng to vẫn xập xình Đã bảo thôi đi trò lập bập