- NGUYỄN VĂN THÔNG

Nhạt
Hình như muối bây giờ ít mặn Biển xanh ơi nhạt tự khi nào Ừ nhỉ xa kia Thu không thẳm Mây xám đùn mỗi lúc thêm cao


Vu vơ
Đường chiều nhè nhẹ Thu rơi Bâng khuâng cánh lá gót đời tênh tênh Mây lang thang mãi một mình bỗng rơi rơi những giọt tình vu vơ


Ngâu
Ngoài trời tí tách giọt Ngâu Lúc khoan lúc nhặt nỗi sầu biệt ly Gặp rồi…còn khóc làm chi Xuống đây muốn uống thứ gì, tôi khao Trần gian muôn sự nghẹn ngào Đều tạm gác đấy… lao vào cuộc đua


Sông quên
Trung Quốc có dòng Sông Quên uống nước sông ấy sẽ quên sự đời Ước gì ở quê hương tôi có dòng sông í để người Việt Nam uống cho quên hết bần hàn,


Thu về
Bên đường dịu sắc đỏ Khoang trời bớt tiếng ve Báo hiệu Mùa Thu về Mắt ai long lanh thế Hàng Mã vài em bé Chỉ trỏ đồ Trung Thu Kìa chú Tễu lù khù bên chú Cuội ranh mãnh


Sắc thu
Thu trong sắc lá ngả vàng Thu trong mây trắng bay ngang lưng trời Thu trong hương cốm tháng mười Thu trong đôi mắt em tôi mơ màng


Thu sang
Thu sang trời mênh mang Lang thang vạt nắng vàng Mây trốn tìm cùng gió Êm êm làn thu ngang Kìa là hoa cúc vàng Dịu dàng và say đắm
