- TRẦN HUYỀN TÂM

Viết cho một miền đất nóng
Tạm biệt những cánh rừng mắt gió thâm nâu, Những hàng cây suy tư, Thu về, không xanh lá Bạch hạc đưa em xuôi miền nắng cả Sa mạc nồng nàn thức nhớ gọi quên.


Ngày về
Ta bên nhau, bàn tay kết liên hoa Chốn cũ Thiên Thanh, cổng trời đang mở Nhẹ nhõm sắc thân, thơm tho hơi thở Bước nắng vô thường long lanh.


Ngọt ngào những ngón tay yêu
Nghe như ngoài kia nắng đã thôi rơi Hoàng hôn tan trong mênh mang cánh gió Bầu trời đêm thắp những vầng mây đỏ Mưa rì rào diệu khúc ngâm vang. Mình bên nhau nghe tiếng thời gian Lúc dềnh dàng, lúc vội vàng hối thúc


Hoa Sữa
Những chùm hoa bé nhỏ xinh xinh Cứ nồng nàn thơm trên hàng phố Hà Thành thêm một mùa hoa sữa Thêm một mùa nắng gió khởi tinh khôi.


Chiều mưa nơi biển xa
Chợt thấy mình có lỗi với hoàng hôn Khi trời chiều quên tãi vàng ráng đỏ Mặt nước sậm sì ướt mọng bờ mi gió Sóng bơ phờ bên bờ đá lặng câm.


Nửa chừng Thu
Một nửa mùa cốm đã thơm Trong vòng tay sen biếc sắc Một nửa mùa hương thầm nhắc Thu giờ đã nửa chừng viên. Một nửa mùa vén luống tiên Thâm quầng lời mây bóng nước


Tìm quên
Ơ kìa Tháng Chín đã sang Sao ngâu vẫn nhoèn mí ướt Lời hẹn thề bong bóng nước Tan nhòa một chốc hư không. Chiều loang tím sắc bèo bồng Chảy trôi vầng mây cánh trắng
