- TRẦN HUYỀN TÂM

Người đến từ hôm qua
Em là người đến từ hôm qua Nụ cười hồn nhiên trong trẻo quá Ta như tắm trong mát lành cơn mưa mùa hạ Trong rạo rực nồng nàn hoa lá mùa xuân.


Thu xanh
Đọn tóc heo may mỏng mảnh Vờn chiều rủ tím lòng đêm Dịu dàng từng nụ mưa êm Nở sao vui ngàn mắt sóng. Nắng thiền xanh con đường vắng Nâng niu hươm bụm mây vàng Thời gian gom hết cũ càng Phong rêu hàng mi mái phố.


Thu an
Đã thấy Hè thoáng vướng vất ly tao Nắng hanh hao khởi sắc vàng lên lá Sen cuối vụ thương về nơi gió cả Cọng khô nào hờn mát ngọn heo may.


Thu chín
Em đưa mùa thu đi đâu Mà sóng mắt chiều lơi tím thế Lòng tôi thành cơn gió mùa đa đoan cả nể Đem chênh chao níu giữ mái xuân thì.


Tháng Tám trời mưa
Tháng Tám! Tháng của uẩn ức những lời ngâu. Tháng của rám cháy những hạt nắng. Tháng của thẫn thờ những dải mây trắng ngàn năm đợi chờ, chờ đợi, để rồi, trong một khoảnh khắc chợt buông mình thoảng hút vào đáy mắt trời xanh thẳm. Tháng của ngu ngơ nỗi niềm xa cách, dẫu biết rằng nỗi buồn đã cất trong tim cho niềm vui dâng tràn mi mắt.


Về thăm mẹ
Gió bên gió, dùng dằng bờ cỏ Mưa tiếp mưa, sũng lối cò về Dòng sông nhỏ, cây cầu cũng nhỏ Nơi mẹ nằm, nấm cỏ, triền đê. Con thắp nhang trong nỗi tái tê Mẹ ở đâu giữa mênh mông hư ảo?


Nắng về thiên quốc
Cao xanh ươm hạt nắng mềm Một chiều theo gió lạc miền phù hoa. Long lanh mắt ngọc tay ngà Xuôi miền dâu bể nhạt nhoà khói sương Thiên di xa ngái dặm trường Quảng Hàn, Ô Thước vô thường là đây.
