- TRẦN HUYỀN TÂM

Tâm tình với mùa Thu
Em đi qua một khoảnh trời ngâu Chớp nhì nhằng ướt nhòa vầng mây bạc Thương cái gió bên lối mòn ngơ ngác Nắng không về khơi màu áo tinh khôi.


Nụ cười bỏ quên
Hẳn là... đêm qua, em ghé thăm tôi, Hữu ý để quên nụ cười bên cửa Sáng sớm nay khi lời xuân vừa mở, Tôi gặp nụ cười tỏa nắng lung linh.


Giọt nắng vô thường
Ta thấy ta trong quả trứng gà Thân sắc biến đâu rồi, chả biết Chỉ thấy tự cao xanh muôn kiếp Lấp lánh đỉnh trời ba chữ thiên kim. Thù thắng vầng dương diệu huyền Muôn muốt tầng tầng mây trắng


Bình yên
Bình yên là gì giữa cuộc sống muôn vàn biến động, giữa những lo toan bề bộn, tranh đấu ngược xuôi? Giờ thì mình không còn vẩn vơ kiếm tìm câu trả lời cho sự bình yên nữa, bởi mình đã thấy sự bình yên luôn hiện diện trong từng điều giản đơn của cuộc sống, trong mỗi phút giây mình đang có.


Ơi hời ngâu
Sắp chín rồi! Ngâu còn đó không ngâu? Sao nực thế tấc lòng Hè đã ngái! Chút bóng bẩy tự thuở ngày hoang hoải Giờ hanh hao, bức bối, vầy vò. Còn lại gì cho nhau sau lộng lẫy hẹn hò Ơi da diết khúc giao mùa Tháng Tám


Chuyện tình cầu Ô Thước
Trời cho một khoảnh sông này Mỗi năm chỉ có mấy ngày gần bên Mà sao chẳng ấm chẳng êm Hết rầu cánh nắng lại phiền lời mưa.


Về thăm trường cũ
Tôi trở về đây theo nhịp nắng đưa Khói tóc bay cay mắt người xa xứ Dòng sông lặng ôm bóng cầu tư lự Con đường làng líu ríu bước chân quen.
