- TRẦN HUYỀN TÂM

Về thăm trường cũ
Tôi trở về đây theo nhịp nắng đưa Khói tóc bay cay mắt người xa xứ Dòng sông lặng ôm bóng cầu tư lự Con đường làng líu ríu bước chân quen.


Bước về
Hạ vẫn da diết xanh Trên những chùm mây thắm Cúc đã ngời sắc nắng Ướp thơm hương bước về. Man mác tấc lòng hè Thương về triền cỏ mướt Ngâu loáng bờ mi ướt Nhạt nhòa lời mây xa.


Viết cho một khoảnh trời ngâu
Hạ như còn vương vấn đâu đây Phượng vẫn đỏ hoa, na xanh mắt lá Bưởi chưa rám da, đào vừa hây má Tháng Tám ngóng chờ, mong manh hơi may... Chiều chuyển mùa đẫm ướt đường mây Heo may buông chênh chao lòng mắt


Sẽ bắt đầu từ mình
Không hiểu nguyên cớ gì mà mấy tuần nay mình lại bị “cái tâm trạng” dắt đi lòng vòng, quẩn quanh, rất vớ vẩn. Nó dắt mình từ cung bậc này sang cung bậc khác. Chóng hết cả mặt. Lúc thì rơi vào trạng thái trống rỗng, chả thích gì, muốn gì, quan tâm gì hay thờ ơ gì. Chả phải là mệt mỏi, chả phải là hưng phấn, chả phải là ủ rũ chán chường, chả phải là t


Chuyện của người ta
Bỗng dưng Mỵ lắm chuyện. Việc gì Mỵ cũng xía vô, hết ý kiến rồi lại suy đoán, lại buồn phiền. Cứ như thể Mỵ đang muốn quản cả thế giới, vơ “chuyện của người ta” vào, để rồi lo toan, để mà giãi bày. Cái “bỗng dưng” của Mỵ thực ra là có nguyên cớ. Đó là Mỵ bị vướng vào nỗi niềm tâm sự của mấy đứa em.


Tơ trời
Mỏng manh một dải tơ trời Mà yêu ghét, buộc tùy người, tùy duyên. Khi buộc nhớ, lúc buộc quên Đủ đầy chấp cạn, vẹo xiên vo tròn. Chênh vênh danh lợi mất còn Đèo cam vướng quýt phai mòn đẩu đâu.


Thu xa - Đức Hiển - Huyền Tâm - Thùy Linh
Anh đi rồi, ngày vui cũng đi theo Mây nhạt nhòa, nắng không ra nắng Mưa dùng dằng quẩn quanh nơi ngõ vắng Đêm sương mòn một nửa vầng trăng
