- Trang văn
Chuyện của người ta
Thứ tư - 05/08/2020 09:12
Bỗng dưng Mỵ lắm chuyện. Việc gì Mỵ cũng xía vô, hết ý kiến rồi lại suy đoán, lại buồn phiền. Cứ như thể Mỵ đang muốn quản cả thế giới, vơ “chuyện của người ta” vào, để rồi lo toan, để mà giãi bày. Cái “bỗng dưng” của Mỵ thực ra là có nguyên cớ. Đó là Mỵ bị vướng vào nỗi niềm tâm sự của mấy đứa em. Chúng đều tươi xinh, giỏi giang, đã từng phải trải qua “cơn bão lòng” và hiện đang yêu. Cách nhìn về tình yêu và sự đối đãi của mỗi đứa đối với người yêu của mình tuy có khác nhau nhưng đều rất chân thành và đáng kể.
Thứ nhất là chuyện về cô gái có cặp mắt nai xinh đẹp. Mấy chị em hẹn hò từ ngày đầu xuân cơ. Nhưng mãi rồi cái sự hẹn hò ấy mới thành. Mấy tháng không gặp mà nhìn em khác hẳn. Như lột xác. Và trẻ như mới đôi mươi. Nghe em kể mà thấy nghèn nghẹn. Lý do mà em đã thay đổi dáng hình và trở thành một người hoàn toàn khác là một câu chuyện đẫm nước mắt. Người yêu em bị ung thư và đang được điều trị tích cực. Lúc đầu, khi nhận được tin dữ, em như một con thú bị thương, một người đã tới bước cùng đường. Em đau đớn, oán thán số phận của mình, than trách ông trời đã cướp đi của em mọi niềm vui, mọi hy vọng. Em làm tất cả các việc mà mọi người yêu cầu em làm, với hy vọng là tạo nên sự thay đổi, để đổi thay cái an bài của số phận, để kéo dài sự sống của người yêu em. Và, sau khi vất vả ngược xuôi làm theo những yêu cầu đó, em dần dần bình tĩnh lại. Em bảo: chỉ khi đứng trước cơn bão số phận nghiệt ngã ấy, em mới hiểu thế nào là yêu thực sự, là sống thực sự, là buông thực sự.
Rồi, dường như tấm lòng chân thành của em đã cảm tới ông trời: người yêu em đã có những dấu hiệu chuyển biến tích cực. Giờ đây, dù vẫn tất tả với những lo toan thường nhật nhưng em đã có sự tĩnh tại khởi nguồn cho niềm tin yêu hy vọng. Em tin sức mạnh của tình yêu sẽ chiến thắng tất cả. Em đã biết cần phải làm gì. Em sẽ tận dụng hết thảy các cơ hội có được để yêu thương những người yêu dấu của mình. Em tin là em và người yêu em đang sở hữu một nguồn năng lượng mạnh mẽ nhất của đất trời, đó là khát vọng sống, khát vọng cống hiến và khát vọng yêu thương. Mỵ yêu lắm niềm tin của em và Mỵ muốn nói cho tất cả mọi người biết, rằng điều em đang làm, đang tin là rất có cơ sở.
Em thứ hai có mái tóc dày đẹp hiếm thấy. Khi Mỵ bảo lên nhà ăn cơm, em khăng khăng phải mang lên cho chị một nồi cá kho cực ngon. Hỏi tình hình thế nào, thì nhận được câu trả lời thế này: “Em yêu rồi chị ạ. Nhưng em cứ thấy thế nào ấy. Anh ấy chẳng nói yêu em gì cả”. Em kể người yêu em rất bận. Lịch công tác dày đặc. Nên hai đứa ít gặp nhau. Gặp nhau cũng rất vội vàng. Chàng đưa cho em chìa khóa nhà, nói nếu rảnh thì sang nhà anh. Rất nhiều lần, em đã làm hết các việc trong nhà, từ dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cho chàng, cắm cả bình hoa đẹp, mở nhạc ngồi chờ; rồi đến khuya, không chờ được nữa, em lại lủi thủi đi về. Chính vì thế, em nghĩ rằng chàng không yêu em, không để ý đến em, hoặc là coi thường em. Nhìn cái mặt ngu ngơ của em, Mỵ phì cười: “Ơ, thế chả nhẽ nó cứ phải nói thành lời “anh yêu em” thì mới là yêu à”. Hai chị em nói chuyện về tình yêu và cuộc sống, toàn là chuyện vặt trong con mắt của đàn ông thôi nhưng với đàn bà thì là quan trọng lắm, có nói cả ngày cũng không hết. Một tuần sau buổi nói chuyện, em nhắn tin: “Nghe lời chị có khác. Tự nhiên tình cảm tụi em tiến lên một bậc. Tự tâm em cảm thấy bình an, ấm áp hơn”. Mỵ thấy vui vui.
Hôm ấy, Mỵ đã kể cho em nghe rất nhiều chuyện. Chuyện về cô bé có cặp mắt đẹp đang nuôi niềm hy vọng mãnh liệt để giành giật sự sống cho người yêu mình. Cả chuyện về một cô gái khác, có nét mặt hiền như thiên sứ đang mắc trọng bệnh. Em này đã phải trải qua hai cuộc tình đầy nước mắt, hiện đang nuôi hai đứa con của mình với người chồng thứ nhất và hai đứa con riêng của người chồng sau. Thế nhưng, em vẫn tận tâm tận lực, hết lòng yêu thương chăm sóc các con, đối xử tốt với mọi người, chỉ biết cho đi mà không tính đến phần nhận lại. Em nói với Mỵ rằng: “Em đã hiểu hạnh phúc là cho đi. Nên em không thấy đau buồn chị ạ. Có lẽ bởi em rất bận, muốn làm nhiều việc. Mà thời gian với em bây giờ là rất quý. Nên em không dành thời gian để nghĩ đến chuyện hơn thiệt nữa, cũng chẳng cần biết người ta có yêu thương mình không nữa”.
Đúng là nói về chủ đề tin yêu thì có dùng cả năm để nói cũng không đủ. Mà việc thổ lộ, cách biểu đạt tình cảm của mỗi người thì là rất khác nhau. Đối với một số người, để nói ra được cái từ “yêu” là rất khó. Nên đôi khi chỉ có thể cảm nhận thôi. Anh cũng vậy. Có nói là yêu Mỵ đâu. Nhưng trong mọi hành động của anh, Mỵ biết có tình yêu ấy hiện hữu. Mỵ nhớ, có một lần Anh nói với Mỵ thế này: “Có những điều không cần nói ra thành lời mà chỉ cần nhìn thoáng qua thôi thì cũng đã biết, đã cảm nhận được rồi”. Mỵ hiểu ý anh muốn nói. Bởi tình cảm như thế nào, yêu hay ghét, thắm thiết hay mặn nồng, thì đều có thể đọc và cảm qua các cử chỉ, thậm chí là qua cả khoảng lặng giữa hai người. Vì thế mới có câu rằng con người là tấm gương phản chiếu thế giới bên trong của mình. Chỉ xem cách người ta cư xử hay nhìn vào các cử chỉ, từ ánh mắt, nụ cười hay lời nói thì cũng có thể biết được tâm thái và cảnh giới của người ấy.
Mỵ đọc được ở đâu đó, rằng tâm từ bi có thể xuất ra những ý nghĩ thiện lành. Từ bi ấy chính là tình yêu thương. Chỉ có tâm từ bi mới có thể tạo ra sự yêu thương chân thành lan tỏa. Khi trái tim của một người đầy từ bi và hòa ái, thì những suy nghĩ hay hành động của người này cũng đầy hòa ái, từ bi. Có thể cùng một sự việc, nhưng với cách nhìn nhận và xử trí khác nhau, sẽ dẫn đến các kết quả khác nhau. Một khi người ta đã xuất ra ý nghĩ thiện lành, thì mọi thứ bất hảo xung quanh sẽ bị tiêu tán và sự việc sẽ trở nên hoàn hảo mỹ diệu.
Mỵ cũng đã từng đọc được những câu thế này: Yêu thương không phải là tìm kiếm một người hoàn hảo mà là phải học cách dùng đôi mắt hoàn hảo để ngắm nhìn một người không hoàn hảo. Và trong tình yêu thương, thắng hay thua cũng chẳng có nghĩa lý gì. Tình yêu thương cũng không phải là cái bẫy để chờ chúng ta sa vào rồi kết tội. Vậy nên, trong tất cả mọi sự, ta cần biết chấp nhận sự không hoàn hảo là một phần tất yếu của con người. Nếu ta đủ dũng cảm để yêu thương, đủ sức mạnh để tha thứ, đủ hào phóng để chia sẻ hạnh phúc cho kẻ khác, đủ thông minh để nhận ra đời là vô thường… thì ta đã có được sự toàn mỹ mà nhiều người chỉ dám mơ ước!
Cũng có câu rằng: Một người có tất cả mọi thứ trên đời lại là kẻ nghèo túng. Vì người đó sẽ không biết thế nào là ước mơ, là hy vọng, là nuôi dưỡng vì một ngày mai tốt đẹp hơn. Người đó sẽ không bao giờ biết cảm giác sung sướng khi có ai đó yêu thương và trao lại cho người đó cái mà người đó tha thiết mong muốn!
Bỗng dưng Mỵ thấy nhớ cái cảm giác hai bàn tay ấp ủ, che chở nhau trong cơn gió cả. Là cái cảm giác đã được ghi lại trong bài thơ “Ngọt ngào mười ngón tay yêu”:
Không gian như say trong tiếng bàn tay
Đang da diết khúc ngọt ngào thủ thỉ
Đang trao nhau những nồng nàn dung dị
Ngàn xưa vọng về trong mười ngón tay yêu.
Mười ngón tay đan cho thế giới bồng phiêu
Cho thinh không nở vầng hoa thơm ngát
Cho thiên kim reo vui trong hạt cát
Cho an hòa dâng mười ngón tay hương.
Chuyện của Mỵ chỉ có vậy thôi. Ai trách Mỵ đa đoan hay xía vô chuyện của người khác thì Mỵ cũng đành chịu vậy...
Trần Huyền Tâm