- TRẦN HUYỀN TÂM

Đường về nhà
Có một lần tôi vô tình nghe được bản nhạc “Đường về nhà” - “The way back home”. Tôi có thể tự tin mà nói rằng đây là một bản nhạc hay nhất mà tôi được nghe. Xin nhắc là bài “The way back home” mà tôi đang nói không phải là bài “Way back home” của B. Ray. Giai điệu của “The way back home” thật thần thánh và diệu kì.


KÝ ỨC TUỔI THƠ TÔI: Căn hầm chữ A
Mẹ đang dạy con học Chữ O vòng nét tròn vo Mẹ chưa kịp dạy chữ A Thì máy bay B52 ào tới Mẹ dắt con chạy vội Xuống căn hầm chữ A. Mấy khúc tre gầy sau nhà Mẹ mở đất tạo căn hầm trú nhỏ Ngày mỗi ngày Tiếng bom rung, đạn nổ Tiếng động cơ băm nát khoảng trời hiền...


Đợi chờ
Em nhặt từ trong đêm sâu Đôi tiếng thở dài nghẹn đắng Em nhặt từ trong xa vắng Nỉ non tiếng dế héo mòn. Trăng treo một trái mõm mòm Vầng trăng một thời con gái Vầng trăng đêm dài tê tái Mỏi mòn ánh mắt bờ môi


Chiều Fansipan
Một chiều lên đỉnh Fansipan, biết nơi đây vẫn ngàn đời mênh mang sương khói. Một chiều với Thinh không, biết đâu là ranh giới giữa hai miền hư thực nơi mà ta đã đôi dịp được đi về. Một chiều đứng bên kim tự tháp mang tên 3143, thấy bây giờ thời gian là trân quý lắm. Một chiều đi trong huyền ảo đất trời, bước trên những bậc đá còn lưu dấu thời gian, biết rằng mình phải cố gắng rất nhiều nếu muốn đứng ngoài ba chữ tham sân si.


Hát khúc thương về
Ngồi một mình. Nghe đâu đây hơi thở của mùa xuân dâng mơn man. Biết mùa xuân đã chín. Bóng chiều dần dần nghiêng xuống vai ngày, xuống ranh giới của đêm. Chiều tím rịm. Sẽ sàng tiếng kim đồng hồ chạy quanh quanh tích tích. Mùi hương hoa nhẹ nhàng tỏa lan, tinh khiết.


Tìm về giữa những lặng thinh
Tìm mình trong cõi mộng mê Chênh chao đôi bóng chìm về nơi nhau Thương mình khói tóc bạc nhàu Vần thơ vỡ giữa xót đau nhân tình.


Sắc chiều
Nắng dắt chiều qua sông Bằng dặt dìu cánh sóng Cỏ lau nhoà khói trắng Vẽ bóng chiều ngu ngơ. Chiều lặn vào vần thơ Lá xuôi vàng miền nhớ Giữa trong veo hơi thở Thơm đằm lời môi hoa.
