- TRƯƠNG MINH HIẾU

Viết cho một lần đưa tiễn
Mẹ tựa cửa nhìn theo Đồi chè hiu hiu gió Mấy năm rồi vẫn thế Hết kỳ nghỉ con đi Quẩn quanh chẳng nói gì Nghèn nghẹn chào không rõ Ngõ mòn chân thuở nhỏ


Hòn đảo không tên
Ở nơi ấy có hòn đảo không tên Nhô lên từ đáy biển Chỉ cách nửa tầm nhìn đã là bờ là bến Nhưng tự bao giờ tiếng gọi vẫn xa nhau Lúc neo tàu găm tới tầng cát sâu


Ngày không em
Đi trên bờ cát chiều nay Nhặt con ốc biển mong ngày tặng em Bãi chìm là bởi triều lên Người cô đơn bởi từng quên đợi chờ Ngoài khơi sóng tự bao giờ


Viết ở cuối mùa đông
Cuối đông rồi phố còn lạnh không em Mưa có rơi trắng tóc người đi lẻ Gió còn thổi ngã ba mình quen rẽ Vườn hoa vắng người thêm một khoảng lặng yên


Nước biển
Rồi một ngày em sẽ hiểu ra Nước biển không xanh như ta từng biết Thăm thẳm xanh là độ sâu từ đáy nước Là sắc trời in mây với gió thanh bình


Cửa biển
Nơi kết thúc dòng sông Nơi bắt đầu biển thắm Nơi con nước đầu tiên tìm ra vị mặn Chẳng giữ được cho bờ dẫu một hạt phù sa


Những lần biển lặng
Biển không hát nữa đâu Ngày mai mình xa cách Sóng như là cuốn sách Tần ngần chẳng sang trang Em ơi có biết chăng
