- TRƯƠNG MINH HIẾU

Mưa mùa xuân
Ấy là mưa vừa kịp lúc vào xuân Gió giăng giăng kín trời bạc trắng Cây náo nức cựa mình rưng rưng búp lá Đất lâm râm mở lối hạt lên mầm


Giấc ngủ ngoài khơi
Sau cơn nắng cuối ngày Em kịp đến với tôi Và bóng tối Mơ màng nghiêng biển cả Con tàu đại dương chở đầy miền xa lạ Chìm dần trong mênh mông Gió lặng lờ, sóng hờ hững viển vông Sao trời lim dim diệu vợi


Bố vợ
Có ai như bố vợ tôi không Chẳng chạy ra đón đâu khi rể về đầu ngõ Bằng vội vã bước chân ồn ào như tiếng gió Mà ngồi tựa bình yên và rạng rỡ mắt cười hiền


Những thanh âm im lặng
Trời vẫn đêm. Im lặng tiếng tàu xe Im tiếng gió. Em lặng im không ngủ Mai phiên tòa, lại một lần trăn trở Bản cáo trạng hiện lên như dấu hỏi vô hình Mỗi con người một kiếp nhân sinh


Một chút với mùa đông
Giữa ảo mờ sương trắng Chầm chậm vòng xe lăn Một chút mơ màng nắng Ấm đôi tay ngại ngần. Hoa nở vừa nửa bận Chút hương kịp run lên Gió mang người xưa đến Ngất ngây say cả trời.


Cây Trinh Nữ
Tròn xinh như con mắt Hoa nở tím bên đường Cái cây dại bình thường Bao nhiêu người bắt gặp Mình đầy gai nhọn sắc Búp lá vẫn non mềm Giữa chiều hè bụi trắng Vẫn một màu xanh êm


Quê tôi
Mấy năm rồi vẫn đồng đất ấy thôi Cây lúa gặt đi, hạt đay gieo xuống Mương máng loi thoi xanh rì rau muống Con cò bay xao xác lũy tre làng Mẹ vẫn ngồi bên cửa nhà ngang Vệt chân chim chìm vào khóe mắt
